Có Phải Anh Yêu Em

Có Phải Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322224

Bình chọn: 8.00/10/222 lượt.

sinh yếu ớt nên đã qua đời từ sớm. Do đó Lục Tiểu Niên

bỗng chốc một bước lên tiên, trở thành người thừa kế duy nhất của gia

tộc bề thế này. Mới mười sáu tuổi đầu đã có xe riêng đưa đón, theo sau

là năm bảy gã vệ sĩ cao to hộ tống, tất cả đều răm rắp tuân theo mệnh

lệnh của cậu chủ nhỏ.

Nhờ quyền lực của nhà họ Đỗ, mẹ Tô Mạc được chuyển tới nơi điều trị tốt nhất. Họ hào phóng mời bác sỹ tâm lý giỏi

nhất đến hỗ trợ điều trị, thậm chí liên hệ được với cả chuyên gia nổi

tiếng của nước ngoài về đây.

Lục Tiểu Niên đã hoàn toàn lột xác

rồi. Giờ đây cậu có tiền, có quyền, từng hành vi cử chỉ đều toát lên

phong thái oai vệ, kẻ cả. Nhưng trước mặt cô, Tiểu Niên vẫn chỉ là một

thằng bé như thuở nào, trầm lặng, ôn tồn, yếu ớt và suốt ngày gọi cô là

chị Béo.

Tô Mạc chẳng hề quan tâm tới những thay đổi nơi con

người Tiểu Niên. Cô vẫn cứ coi cậu như người em trai xưa kia, cho dù

trong một đêm con chim sẻ yếu ớt bỗng chốc hóa thàng đại bàng, nó vẫn

chỉ là sinh vật bé bỏng cần cô che chở mà thôi.

Lục Tiểu Niên tận dụng quyền lực gia tộc để mẹ Tô Mạc được chữa trị trong điều kiện tốt

nhất. Cô an tâm hơn nhiều. Mỗi tuần cô đến thăm mẹ ba lần và công nhận

kết quả điều trị của mẹ tiến triển hơn rõ rệt.

Diệp Tử Khiêm giục cô quay trở lại trường sau kỳ nghỉ đông. Thấy tình hình đã ổn hơn, cô

bèn đồng ý. Thiếu gia họ Diệp bèn nhân cơ hội đón đầu luôn:

- Thế thì tranh thủ đợt nghỉ đông này tớ giúp cậu học bù nhé. Lâu lắm rồi cậu không đến lớp, thế nào kiến thức cũng lỗ chỗ như tổ ong cho xem.

Cô chớp chớp mắt tỏ vẻ không tin tưởng cho lắm, Tử Khiêm tức khí nổi giận:

- Thái độ gì đấy? Thiên tài như tớ đi dạy học cho cậu khác nào giết gà bằng dao mổ trâu không?

- Ai biết cậu có dạy nổi người khác hay không? – Tô Mạc đanh đá phản pháo.

- Hừ, trên đời này có thứ gì Diệp Tử Khiêm phải bó tay không? Có không?

Thấy cậu chàng vênh vang tự đắc, cô đành xuống nước và gật gù:

- Vâng, cậu thông minh số một thế giới luôn!

- Biết là tốt!

- …

Tử Khiêm bắt tay vào việc kèm cặp cô tại nhà, từ những môn cậu giỏi nhất

là Toán, Lí, Hóa cho đến những môn cũng kha khá là Tiếng anh, Lịch sử,

Địa lý… Không hổ danh là thiên tài, thầy giáo Tử Khiêm có lối giảng bài

cực kỳ mạch lạc và logic, mỗi tội hơi thiếu kiên nhẫn!

May mà đầu óc Tô Mạc cũng không phải chậm chạm, ngoài môn Hóa hơi khó nuốt thì các môn còn lại cũng ổn. Ấy thế mà trong suốt buổi học cứ bị thầy giáo

thiên tài quạt cho bao nhiêu trận, lần nào cô cũng bị nhìn với ánh mắt

“Cái đồ dốt như con tốt” khiến nhiều lúc phải tự nghi ngờ trí thông minh của mình.

Dù sao Diệp Tử Khiêm cũng chịu khó dốc hết sức hết

lòng, cậu không những dạy lại cho cô kiến thức đã bỏ lỡ mà còn củng cố

những gì trước đây chưa vững. Thiếu gia họ Diệp đúng là kẻ cầm đầu chủ

nghĩa hoàn hảo, không làm đến cùng thì chưa chịu bỏ cuộc. Lắm lúc Tô Mạc cứ phải kêu trời than đất vì cố mãi rồi cậu vẫn chê lên chê xuống.

Một lần, chỉ vì một đề hóa mà cậu mắng Tô Mạc rất nặng lời. Cô bực lắm, con giun xéo mãi cũng quằn chứ, ai mà nuốt nổi cái cảnh ngày ăn ba bữa chửi thế này.

- Tớ đã bảo tớ học rất dốt hóa mà! Ai bệnh hoạn đến mức cái gì cũng giỏi như cậu được?

- Thế nên tớ mới phải giúp cậu học hóa đấy thôi? Bài phổ thông đến thế mà còn làm sai, dốt thế không biết!

- Đủ rồi đấy! Diệp Tử Khiêm, tớ không học nữa! – Tô Mạc quát ầm lên và

vứt toẹt cây bút xuống bàn. Diệp Tử Khiêm nhặt lại bút và ném trả về

phía cô với vẻ hung bạo gấp mười lần:

- Nói lại xem nào!

- … Coi như tớ chưa nói gì.

- Hờ, ngoan ngoãn mà làm bài đi! Làm không xong thì tối nay đừng hòng ăn cơm.

- Hừm. – Tô Mạc cáu kỉnh cúi đầu mò mẫm tiếp. Trông cô tội nghiệp như cô vợ trẻ suốt ngày bị bắt nạt.

Một lúc sau cô bình tĩnh lại và trở nên chuyên tâm hơn. Thấy thế Tử Khiêm cũng ngứa ngáy mồm miệng bèn kiếm chuyện:

- Thật ra tớ kèm cậu học cũng là muốn tốt cho cậu thôi.

- Hử?

- Tuần sau chia lớp rồi, nếu câu học dốt thế thì sao học cùng lớp với tớ được?

- Tại sao tớ lại phải cùng lớp với cậu? Tớ học lớp nào chả được?

- Vớ vẩn! Dĩ nhiên là không được.

- …

- Với cả về sau, chúng mình nhất định phải thi vào cùng một trường đấy.

- …

- Cậu nhìn cái gì? Viết tiếp đi chứ! Tớ nói là làm đấy, câu này cậu mà không làm ra thì tối chỉ có nhịn!

- Cậu có bị làm sao không đấy?

- Cái gì??

- Người nấu cơm là tớ cơ mà. Tớ chưa dở hơi đến mức bắt mình phải nhịn đói đâu.

- Hèm hèm… Tử Khiêm hết đường bắt bẻ liền dặng hắng vài tiếng chữa

ngượng nhưng vẫn cứ đáp cùn – Nói chung là làm không xong thì tối nay

đừng hòng xúc miếng cơm nào vào miệng!

- Biết rồi! – Tô Mạc rền

rĩ và ngoan ngoãn cúi đầu mày mò công thức. Chợt cô thấy bàn tay cậu áp

lên đỉnh đầu cô rồi nhẹ nhàng đùa nghịch với những lọn tóc mượt mà, cô

cảm giác mình cứ như con chó cún ấy:

- Ngoan nào…

May mà Tô Mạc cũng khá lanh lợi nên cuối cùng cũng xử lý xong câu đố hóc búa. Thấy đã muộn, Tử Khiêm bèn giục cô vào bếp nấu cơm. Chỉ tội cho Tô Mạc vừa bại não để

làm xong bài tập thì bây giờ lại phải tiếp tục lao động chân tay.

Tay muôi tay đũa, cô bắt đầu thoăn t


Disneyland 1972 Love the old s