Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324783

Bình chọn: 8.5.00/10/478 lượt.

a, ánh mắt

biến đổi liên tục, không ngừng dao động, cuối cùng hóa thành một chút kiện

định.

Cùng lúc đó, trong thư phòng của Giải phủ, Hộ bộ

thượng thư đương triều đang rất là vượt quyền thẩm tra xử lí một vụ án bội bạc

hồng hạnh vượt tường.

“Ngươi đã đồng ý với ta thế nào?”

“… Không tiền trảm hậu tấu.”

“Vậy ngươi đã làm gì?”

“… Tự định chung thân.” (tự quyết định chuyện cả đời)

Phạm nhân tương đối phối hợp, thái độ nhận tội vô cùng

thành khẩn. Quan chủ thẩm Giải Đông Phong vừa lòng gật đầu, sau đó rút ra một

bản khế ước đã được chuẩn bị từ trước từ trong ngắn éo ra, đẩy đến trước mắt

Phạm Khinh Ba. “Một khi đã như vậy, ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ!”

Phạm Khinh Ba nhìn nhìn cái bản khế ước bán mình kia,

làm công ở Hoan Hỉ Thiên cả đời không hoàn lại, tiền nhuận bút giảm một nửa….

Các điều khoản trên đó từng cái từng cái nhục nước mất chủ quyền! Cái gì? Lại

còn không được giải thích quan hệ của bọn họ cho Thư Sinh? “Cái này có ý gì?”

Giải Đông Phong âm hiểm cười, “Ý ở trên mặt chữ đấy.

Hừ, tốt xấu gì ta cũng là chính thất đại lão công, thế mà hắn ngang nhiên diễu

võ dương oai với ta?”

Phạm Khinh Ba khóe miệng giật giật, “Ngươi đang tranh

giành tình nhân sao?”

Giải Đông Phong biểu lộ biểu tình bị cướp mất đồ, đúng

lý hợp tình nói: “Đúng!”

Phạm Khinh Ba khóe miệng lại giật giật, lộ ra một nụ

cười so với khóc còn khó coi hơn, “Vậy thật đúng là cảm ơn ngươi a.” Một tên

Phát Bệnh là mỗi ngày ở cùng nhà làm loạn, một tên Thư Sinh là đột nhiên đùa

giỡn nhõng nhẽo kiêu ngạo, hiện giờ lão công trên danh nghĩa này cũng đến góp

vui luôn, bọn nam nhân này mà có chút ngây thơ nào sao!

“Có biết đột nhiên an bài cho thân phận “Tạ Y Nhân”

này biến mất có bao nhiêu phức tạp không? Hừ, ngươi đương nhiên phải cảm ơn ta

rồi.”

“Vậy ta cũng không cần đột nhiên thế thôi.” Nàng nhỏ

giọng đề nghị.

Giải Đông Phong cười lạnh, “Ngươi chắn chắn sau khi

‘Phạm Khinh Ba’ lập gia đình, ‘Tạ Y Nhân’ còn có thể gọi lúc nào tới lúc ấy

phối hợp với hành trình của ta à?”

Nàng bị nghẹn, yên lặng không nói gì, xác định là có

nhõng nhẽo hay cứng rắn gì đều không có tác dụng, hơn nữa thật sự bản thân đã

vi phạm khế ước năm năm trước đây, bất đắc dĩ chỉ có thể kí vào khế ước bán

thân. Phạm Khinh Ba ủ rũ, trong lòng miễn cưỡng tự an ủi Thư Sinh là người có

tiền, về điểm tiền lương tiền nhuận bút thì không tính toán làm gì, công việc ở

Hoan Hỉ Thiên cũng có điểm thích, làm thêm vài năm cũng không sao cả…

Không sao cả cái rắm! Nàng còn đang muốn về hưu sớm

một chút, chuyên tâm về nhà tăng gia sản xuất trả nợ nước với Thư Sinh cơ! Nếu không

phải nàng xúc động, có thể chịu đến hết kỳ hạn năm năm lại hồng hạnh vượt tường

có phải tốt không cơ chứ, có thể hoàn toàn tự do, người và tiền được cả hai… U

hu hu, tự làm bậy không thể sống a a a a!

Ngay lúc nàng đang hối hận, Giải Đông Phong lại nói

một câu.

“Đúng rồi, trước khi ‘Tạ Y Nhân’ quang vinh ra đi còn

có một màn tuồng chào cảm tạ phải diễn.”

Nàng mệt mỏi trả lời: “À, được.”

Giải Đông Phong rốt cục cũng lộ ra nụ cười khác với

cười lạnh âm hiểm một chút, là nụ cười thoải mái phát ra từ nội tâm, “Mùng bảy

tháng bảy, hoàng hậu tổ chức tiệc Khất Xảo*, toàn bộ nữ nhân trong triều đều

phải tham gia, ngươi nhớ phải đến nha.”

(*Khất Xảo: cầu xin Chức nữ giúp cho khéo tay canh

cửi, thêu thùa :tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở

sân, cầu khấn sao cho Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá)

“Ừm, được —— đợi chút! Mùng bảy tháng bảy á?” Phạm

Khinh Ba lập tức trợn trừng mắt, “Đấy không là ngày thành thân của ta với Thư

Sinh sao?!”



Đến khi Phạm Khinh Ba rời khỏi phủ thượng thư thì

giống như bị ai lột mất da, đi tập tễnh, mệt mỏi kinh khủng. Lại bắt đầu nguyền

rủa cái tên phán quan* nào đó hết tiệt nói

chuyện mà nói có một nửa, làm hại nàng vội vàng đầu thai, bây giờ ngay cả gả

cho người ta cũng không được yên. Nghĩ đến hôm thành thân không có cách nào

phân thân ra, nàng liền cảm thấy ngay cả tâm tình ăn cơm cũng không có. Hung

hăng đạp vài cái, tưởng tượng mình đang dẫm trên đầu cái tên ở dưới địa phủ

kia.

(*phán quan : theo quan niệm mê tín, Phán Quan là

thuộc hạ của Diêm Vương, quyết định sự sống chết)

Hai vai xụ xuống, thất tha thất thểu đi không mục đích

giữa ngã tư, trong lòng nàng thoảng qua càng ngày càng nhiều suy nghĩ bất an.

Dời ngày thành thân ra xa hơn ? Không được, biết giải

thích sao với Thư Sinh? Bây giờ hắn đang chơi trò kiêu ngạo làm nũng nha, ai mà

biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Nhất quyết không thành thân nữa? Không được, kể cả Thư

Sinh có đồng ý thì hàng xóm láng giềng cũng không tha cho nàng đâu.

Tìm đại một người gả thay rồi sau đó đổi lại? Con bà

nó, đây là cái cách thối tha gì vậy? Ngươi không thấy sẽ trở thành tiểu thuyết

“XX gả thay” sao, phàm là nữ nhân gả thay đều sẽ thông đồng với nam chính tạo

nên gian tình! Mà cái vị vốn là tân nương ban đầu thì sau này không phải là

không được lên sân khấu diễn thì cũng là đến cướp người cuối cùng làm nữ phụ

đểu giả chết không tử tế!

Cái g


pacman, rainbows, and roller s