
rọng thì sao”, nhưng lại có một thanh âm nữa nói “Có thể có
việc gì quan trọng được chứ? Còn không phải muốn đến phủ thượng thư à”
Cứ do dự như vậy, luyện xong một bộ quyền, đột nhiên
nghe thấy tiếng người ngoài cửa lùi lại rồi không nghe thấy gì nữa, buồn bã vô
cùng.
Đang cảm thấy đau lòng không thôi lại nghe thấy tiếng
bước chân bên ngoài, cho rằng nàng quay lại, lần này hắn không hề do dự bước
ra. Vừa mở cửa đã thấy bóng đen ngoài cửa lảo đảo ngã vào. Hắn giơ tay đỡ, giật
mình phát hiện thân hình không phải là người nào đó mà hắn tưởng tượng, lập tức
thu tay lại.
Rầm!
Cái người tên Phạm Bỉnh vốn hoàn toàn không có cách
nào tránh khỏi cảnh ngã chổng vó lúc phát hiện ra có người giơ tay đỡ thì thả
lỏng một chút nhất thời lao đến đất mẹ bao la một cách thân thiết.
“Ti tiện! Vô sỉ! Hạ lưu! Hèn hạ!”
Phạm Bỉnh vừa cầm bữa sáng là trứng gà của Thư Sinh
vừa thao thao bất tuyệt mắng, “Ngươi nhất định là hâm mộ lại ghen tị với mĩ mạo
tuổi trẻ của ta nên mới cố ý hãm hại, muốn chủ nhân vứt bỏ ta, âm hiểm, âm hiểm
đến cực điểm! Nói cho ngươi biết đừng có mà mơ nữa! Ta theo chủ nhân năm năm
nay, còn lâu mới dễ dàng bị ngươi đánh bại như vậy nhá! Ngươi biết điều thì
giải trừ hôn ước đi! Bằng không…..”
“Bằng không ngươi sẽ lấy cái chết ra uy hiếp khắp nơi
như lúc trước hả?” Thư Sinh theo bản năng nói tiếp.
Phạm Bỉnh đỏ mặt, “Ngươi —— cái tên bại hoại chuyên
thích nghe chuyện trong nhà người khác!”
“Cái đó… Tại hạ không cố ý.” Thư Sinh sắc mặt khó xử,
“Phạm tiểu ca vô cùng trung khí, tại hạ đã thật nỗ lực không nghe chuyện khiếm
nhã lắm rồi, nhưng phòng được bữa sáng phòng không xong cơm trưa, phòng được ba
bữa cũng phòng không nổi ngươi tuỳ thời tuỳ chỗ đều bất thình lình hét to như
thế.”
“Ngươi ngươi ngươi ngươi!” Phạm Bỉnh dường như tức
giận đến nói không ra lời, “Ngươi châm chọc ta?!”
Ai nói người này ngốc hử? Đây rõ ràng là hình thức vô
cùng châm biếm người ta, thiên hạ vô địch a! Đã thế còn dám trừng bộ mặt đơn
thuần lương thiện vô hại thật đến là mềm mại, cho rằng người ta không biết hắn
đã sắp ba mươi tuổi rồi sao? Lão nam nhân!
Hắn quật cường nhìn chằm chằm Thư Sinh, “Dù sao ta sẽ
không nhượng bộ, chủ nhân là của ta, ai cũng không thể cướp đi!”
Thư Sinh lắc đầu, “Tại hạ cũng không có ý tranh đoạt
với ngươi. Phạm cô nương gả cho tại hạ, cũng không ảnh hưởng đến việc nàng vẫn
là chủ nhân của ngươi. Trừ việc đó ra, ngươi còn có thêm một người nhà. Những lúc
Phạm cô nương không rảnh tại hạ cũng có thể dạy ngươi đọc sách viết chữ. Thế
không tốt sao?”
Phạm Bỉnh không thể tin trừng mắt, “Ngươi lấy lợi dụ
ta?” Người này sao có thể nhớ rõ lời hắn nói khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên
nhỉ? Quả nhiên là xảo quyệt!
“Không dám không dám.” Thư Sinh vội vàng xua tay, đột
nhiên lại nghĩ tới một chuyện, “Đúng rồi, Phạm cô nương từng nói nhặt được
ngươi khi ngươi là một tiểu ăn mày cô đơn ốm yếu, nhưng từ bước đi và hơi thở
của ngươi thì không khó nhìn ra, ngươi học võ tu vi khá cao. Xin mạo muội hỏi,
sư phụ của Phạm tiểu ca là ai vậy?”
Mắt Phạm Bỉnh trừng lớn hơn nữa, xoẹt một tiếng đứng
lên, ngón tay run run chỉ vào hắn, “Ngươi lấy lợi dụ không thành còn uy hiếp
ta? Được, được lắm, xem như ngươi lợi hại!” Ngang nhiên dùng chuyện hắn dấu
diếm thân phận của mình với chủ nhân để áp chế hắn, quả nhiên là cáo già! Đáng
chết!
Thư Sinh nhìn hắn phẫn hận không chịu nổi chạy ra
ngoài cửa rồi biến mất, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Uy hiếp? Uy hiếp cái gì? Không phải hắn chỉ tò mò hỏi
một câu thôi sao? Chẳng lẽ hắn rửa tay chậu vàng đã lâu nên không biết chuyện
trên giang hồ, hỏi một câu sư phụ là ai thì là uy hiếp sao? Ừm, cái này phải
ghi nhớ cho kĩ, về sau tuyệt đối không được hỏi lung tung, miễn rước lấy tai
bay vạ gió.
(Min: đến đây ta cười rách mép rồi, cái kiểu ‘vô tình’
uy hiếp mà mặt cứ ngây thơ vô (số) tội thế này ai mà đỡ được!!! Tội tiểu Phạm
quá =)) )
Tổng kết bài học kinh nghiệm xong, hắn khom người thu
dọn trứng gà Phạm Bỉnh ném xuống đất lúc chạy mất sau đó trở về thư phòng, tính
tiếp tục viết thiếp cưới. Đi được một nữa mới nhớ ra đêm hôm qua tất cả bút đều
đã bị hắn bẻ gãy hết rồi. Mà đến đây lại nhớ đến nguyên nhân bút đang cầm trên
tay bị gãy, câu nói của Giải Đông Phong kia lại như ác mộng xâm nhập vào đầu hắn.
“Ngươi nghĩ cái gì chứ? Nàng hay là ta đã…..”
Đã cái gì? Đã cái gì chứ? Hắn không dám tiếp tục nghĩ
nữa. Tiếp tục nữa chính là đã coi thường nàng, cũng hổ thẹn với cảm tình của
bản thân mình. Hắn đương nhiên tin là ngay cả nha đầu thông phòng của Chủ Tử
Sách nàng đều không chịu được, nàng sẽ không có liên quan gì với một người đàn
ông đã có vợ đâu, hắn tức giận ở chỗ Giải Đông Phong có thể nói tự nhiên như là
đúng lý hợp tình như thế, mà phản ứng của nàng lại rõ ràng là chột dạ. Tuy rằng
cuối cùng nàng vẫn hỏi có phải hắn hiểu lầm gì không, dường như là có ý giải
thích, nhưng lúc đó đã quá muộn. Thật xấu hổ, sau khi quen biết nàng hắn mới
phát hiện thì ra tâm địa của bản thân lại hẹp hòi như vậy.
Nhẹ buông tay, Thư Sinh dựa người trên cử