Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324765

Bình chọn: 9.5.00/10/476 lượt.

ì mà tiến thoái lưỡng nan chứ? Cái này rõ ràng là

lâm vào ngõ cụt!

—— bắt đầu tư duy hỗn loạn nói năng lộn xộn.

Mà đây còn chưa phải điều tệ nhất đâu, tệ nhất là nàng

phát hiện từ lúc nàng bước ra khỏi phủ thượng thư luôn có cái gì đó đi theo

nàng. Hơn nữa lí do nàng không nói có người đi theo mà bảo là có ‘cái gì’ đi

theo, đó là vì nàng nghi ngờ cái gì đằng sau kia không phải là người.

Hơi thở cực yếu, bước chân cực nhẹ, hai cái này thì có

lẽ người luyện võ có thể làm được, nhưng mà cái loại âm khí kia…

Thôi rồi! Vô tình lại đi vào ngõ cụt. May mà bây giờ

là ban ngày, Phạm Khinh Ba không ngừng tự an ủi bản thân bây giờ vẫn là lúc

dương khí thịnh nhất, ma quỷ không thể xâm nhập. Mặc dù như thế, lưng nàng vẫn

không tự chủ được run rẩy. Nàng hít sâu một hơi, cố giữ vững bình tĩnh mở

miệng, “Vị huynh đệ hay vị tỷ muội này, trước tiên phải nói rõ một điều, ta với

lão nhị ở dưới đó có giao tình không tệ đâu.”

Tên phán quan chết tiệt kia chính là để lôi ra làm chỗ

dựa vững chắc vào thời điểm này chứ còn gì nữa.

“Mà dù mặc kệ người sắp làm cái gì ta cũng chỉ cầu ba

việc thôi, ngươi ngàn vạn lần chớ đứng trước mặt ta…” Yêu ma quỷ quái thậm chí

có là quỷ quan dưới địa phủ đều tự biến mình thành bộ dáng khủng bố lắm, nàng

sợ a, “Cũng đừng có đặt tay lên vai ta…” Chuyện cũ hồi xưa đã gây cho nàng bóng

ma quá lớn, “Càng đừng thổi khí bên tai ta…”

Nàng còn chưa nói xong đã lập tức phát hiện ra một

cánh tay lạnh lẽo đặt trên vai mình —— “A a a a!”

Một tiếng kêu thảm thiết sắc bén truyền ra từ trong

con ngõ nhỏ, đến khi những người đi đường đuổi tới thì nửa bóng người cũng

chẳng thấy.

“Sao lại không có ai? Chẳng lẽ ta nghe lầm à?”

“Nghe lầm cũng không có khả năng nhiều người cũng nghe

lầm thế a.”

“Ặc ặc, rất kỳ quái, đi mau đi mau!”

Không ai phát hiện thấy sau cái tủ đứng bị bỏ đi trong

góc tường kia như ẩn như hiện một góc áo màu xanh.

Vừa rồi nhất thời do tình thế cấp bách, Thư Sinh không

suy nghĩ nhiều che miệng Phạm Khinh Ba lại, kéo nàng ra sau tủ đứng. Bây giờ

đám người đã tán đi hết, hai người đều cảm nhận được hơi thở của nhau, nhiệt độ

mặt Thư Sinh bắt đầu tăng vọt, muốn buông tay ra nhưng nhìn thấy Phạm Khinh Ba

vẫn có vẻ sợ hãi, lại lo lắng nói, “Phạm, Phạm cô nương, tại hạ lập tức buông

tay, nàng ngàn vạn lần đừng có kêu…”

Phạm Khinh Ba mở to mắt lại trừng lên tròn xoe, Thư

Sinh chậm rãi buông tay.

Nàng vừa được tự do lập tức há miệng: “A!”

Thư Sinh lại vôi vàng che lại, ai ngờ —— “Ưm.” Hắn cúi

đầu thành khẩn đầy tình ý nói “Phạm cô nương, cắn người thật sự không phải thói

quen tốt đâu.”

Phạm Khinh Ba chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, Thư

Sinh dang tay áo nhẹ nhàng che trên mặt nàng, sau đó lại thấy bên eo khít chặt

lại, dưới chân nhẹ bẫng, theo bản năng nàng tiến sát vào trong lòng người bên

cạnh, mùi hương nhàn nhạt kia làm cho nàng an tâm. Khi chân một lần nữa chạm

đất nàng mới ngẩng đầu lên, phát hiện mình đã đến gần sông Hộ Thành. Nàng còn

phát hiện gần đó còn có một lũ trẻ con đang chơi đùa, mà Thư Sinh vẫn đang ôm

nàng. Tên nhóc này…. biến phóng khoáng rồi à?

Hiển nhiên Thư Sinh cũng thấy được vẻ mặt kinh ngạc

của nàng, ánh mắt không vững tâm lắm, nhẹ nhàng buông nàng ra, “Chúng ta là vợ

chồng.”

Phạm Khinh Ba phì một tiếng bật cười, nỗi khúc mắc đêm

qua thoáng chốc tan thành mây khói, đột nhiên cũng không muốn so đo tính sổ vì

sao hắn lại theo dõi mình, còn giả quỷ dọa nàng nữa. Nàng kéo tay hắn đến một

chỗ cách xa đám trẻ đang đùa nghịch, một chỗ thật yên tĩnh, bao quanh là một

loạt bụi cây, không người nào có thể thấy được. Sau khi ngồi xuống nàng thật

thoải mái ôm lấy cánh tay hắn, tựa đầu lên vai hắn. Nàng thích hương vị ôn hòa

nhẹ nhàng khoan khoái trên người hắn, phảng phất như có khả năng loại bỏ mọi

mỏi mệt của nàng.

Cũng thật khổ cho Thư Sinh. Bộ dáng dịu ngoan khó gặp

của nàng làm trái tim hắn thật vui vẻ, nhưng thứ mềm mại trước ngực nàng cách

hai tầng quần áo mỏng manh mà vô ý cọ xát làm hắn tê dại nửa người, thêm nữa ở

đây hoang vắng tĩnh mịch càng làm hắn thêm miên man bất định, miệng nóng lưỡi

khô.

“Ngũ sắc làm người ta mù mắt, ngũ âm làm người ta điếc

tai, ngũ vị làm người ta vui miệng, rong ruổi điền săn làm tâm người ta phát

cuồng, hiếm có người đi đúng đường…”

Ngày tốt cảnh đẹp thế này, cũng coi như là lần đầu hẹn

hò của hai người, Phạm Khinh ba cho rằng Thư Sinh lầm bẩm cái gì thì mình cũng

nên ngâm thơ tụng đối, ai ngờ cẩn thận nghe thì lại đúng là đạo đức kinh. Trên

trán nhất thời xuất hiện ba vệt đen sì, “Thư Sinh, ngươi suy nghĩ lung tung gì

vậy?”

“Không có!” Thư Sinh mãnh liệt trừng lớn mắt, lông mi

dài vô tội rung động, thấy nàng không tin lại càng kích động biện giải, “Giữa

trời đất sáng sủa như ban ngày, tại hạ một người đọc sách, làm sao có thể nghĩ

sẽ nhào đến giở trò muốn làm gì thì làm với nàng được chứ!”

Phạm Khinh Ba ngẩng đầu, “Giở trò, muốn làm gì thì

làm?” Ý cười tràn đầy miệng, nàng chậm rì lặp lại từng chữ.

Thư Sinh lập tức ý thức được mình không đánh đã khai,

mặt đỏ hoàn toàn, gi


Polaroid