
ương miệng bắt đầu nói năng lộn xộn ân hận: “Tại hạ, tại hạ
mạo phạm, tội đáng chết vạn lần, nàng, nàng muốn thế nào tại hạ cũng không nửa
câu oán hận…”
“Thật sao?”
Hắn xấu hổ muốn chết gật đầu, yên lặng đưa tay đến
miệng nàng. Thấy vẻ mặt nàng cổ quái, sau đó mới phản ứng lại, cũng phải, hắn
không tôn trọng nàng như vậy, làm sao có thể cắn một ngụm là xong được? Hắn cam
chịu cúi đầu khởi động cơ quan ám khí trên chiếc lắc tay của nàng, sau đó biểu
hiện thấy chết không sờn nhắm mắt lại, nói: “Dây dài là ****, dây ngắn là độc
dược, giữa là giải dược, có điều tại hạ hẳn là không được dùng…”
(**** là nguyên văn, chắc là từ gì đó nhạy cảm à ='>'>,
nhưng ta nghĩ nó là xuân dược)
Lời còn chưa dứt đột nhiên hắn cảm thấy trời đất xoay
chuyển, trên người nặng nặng, hắn kinh hãi mở trừng mắt, chỉ thấy Phạm Khinh Ba
đang đè trên người mình.
Vẻ mặt nàng tươi cười xấu xa, ngả ngớn sờ sờ khuôn mặt
đỏ bừng của hắn, “Nhào đến? Ngươi nói xem là ai nhào vào ai đây? Giết ngươi ta
sẽ thật luyến tiếc, ít nhất cũng phải ——” nàng cố ý cúi xuống sát bên tai hắn,
chậm rãi phun ra bốn chữ: “Gian – trước – giết – sau.”
Thấy hắn nháy mắt hóa đá, Phạm Khinh Ba cuối cùng cũng
không nhịn được nữa nằm trên người hắn mà nở nụ cười.
“Phốc, ha ha, ha ha ha…” Tiếng cười càng ngày càng
lớn, bất tri bất giác, cảm giác tồi tệ cả một ngày đều bị quét đi hết.
Thư Sinh ngơ ngẩn nhìn nàng cười, trong lòng hắn như
có một trận trống đánh reo hò, tràn đầy một cảm xúc không biết tên muốn thoát
ra ngoài, không thể nào ngăn chặn được. Hắn không biết rằng bắt đầu từ khi nào,
bản thân không ngờ lại dễ dàng chung tình với nàng như thế, chỉ là nhìn nàng
cười, mặc dù dáng vẻ vô tư, bộ dáng không kiềm chế được, hắn cũng thấy đó là
cảnh đẹp ý vui, hạnh phúc mĩ mãn.
Tâm tư đều hướng về nàng, tay hắn không tự giác siết
chặt eo nàng.
Phạm Khinh Ba cũng cảm thấy, từ ngực hắn ngẩng đầu
lên, thấy vẻ mặt ôn nhu của hắn, trong lòng lại cảm thấy hoảng hốt rồi lại lập
tức nghĩ đến phải tận dụng thời cơ, vội vàng thử nói: “Hôn sự của chúng ta…”
Lực đạo trên lưng càng chặt chẽ, giọng nói rầu rĩ của
Thư Sinh vang lên: “Đúng hạn cử hành.”
Vừa nghe liền biết hắn còn để ý lời nói của Giải Đông
Phong tối qua.
Phạm Khinh Ba suy nghĩ một chút, dù sao nàng cũng
không phải quân tử gì cả, bán mình cho Hoan Hỉ Thiên cũng không phải vì chịu
trừng phạt cho việc vi phạm hiệp ước mà là sợ Giải Đông Phong trả đũa thôi,
nhưng chuyện giải thích hay không này thì dù sao cũng là giải thích bằng miệng,
kể cả nàng có nói thì không phải chỉ có trời biết đất biết nàng biết Thư Sinh
biết thôi sao, Giải Đông Phong sao biết được? Không phải có câu: không giữ lời
hứa là đặc quyền của phụ nữ, lật lọng là tự do của đàn bà sao.
Nghĩ vậy, nàng lập tức không nghĩ nhiều nữa mở miệng:
“Thực ra ta và Giải Đông Phong…”
Vừa mới nói câu đầu đã bị cường thế ngắt lời, Thư Sinh
dùng sức mạnh mẽ gắt gao ôm nàng vào trong ngực, càng lúc càng chặt, cứng ngắc
nói: “Mặc kệ nàng với hắn trước kia là thế nào đều không sao cả, đã từng thế
nào cũng chỉ là đã từng. Mà hiện tại và sau này của nàng, đều là của ta!”
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn không tự xưng
“tại hạ” mà là “ta”. Phạm Khinh Ba bị luồng khí ghen tuông không biết từ đâu mà
đến của hắn làm cho kinh sợ không biết nên nói gì, thế cho nên ánh mắt cũng
không thể dời khỏi hắn, một cái chớp mắt cũng không có.
Mãi đến khi hắn bị tầm mắt cực nóng mà quá mức chuyên
chú của nàng làm cho ngượng ngùng, trên mặt lại đỏ bừng thì luồng khí thế kia
mới lặng yên tan đi.
Hắn yếu ớt nói thêm một câu: “Đương nhiên, tại hạ cũng
là của cô nương.”
“Thật sao?”
Giọng của nàng có chút khàn khàn, Thư Sinh nghe thấy
trong lòng lại nóng lên, dâng lên một chút cảm giác xấu hổ chờ mong. Lúc nãy
nàng hỏi câu này xong liền đè hắn trên mặt đất, vậy bây giờ thì sao? Mắt hắn
lấp lánh, theo bản năng mím môi, gật đầu. Cảm nhận thấy người ở trên dần dần để
thân mình mềm mại của nàng dựa trên người hắn, sao đó chậm rãi đè lên…
“Phạm cô nương, nàng muốn làm gì?” Hắn lại bắt đầu
niệm đạo đức kinh: ngũ sắc làm người ta mù mắt…
“Ưm, làm cái gì a? Tiếp tục chuyện còn chưa xong trong
quan tài lần trước có được không?”Môi nàng dao động trên mặt hắn.
“Tại hạ cảm thấy, không được tốt.” Hắn từ đạo đức kinh
nhảy sang quân tử tam giới: khi niên thiếu, giới chi tại sắc (cảnh giác với sắc
đẹp)…
“Vậy thì, giở trò, muốn làm gì thì làm, ngươi có chịu
không? A?” Tay nàng dao động trên người hắn.
“Đương nhiên là, không được.” Hắn lại từ quân tử tam
giới chạy sang đến tâm kinh: sắc tức thị không, không tức thị sắc…
“… Thật sự không được sao?” Nàng liếc mắt nhìn người
vô cùng lưu loát xoay người áp nàng ở dưới thân.
“Đương nhiên không được.” Hắn lẩm bẩm, tâm kinh lại
thành mĩ nhân phú (thơ).
“Mỹ nữ nới lỏng y phục trên người, lộ ra tiết y (áo
lót). Phơi bày thân thể trong trắng không xương da thịt mịn màng. Hôn lên đôi
môi mềm nhẵn như phấn.” Nhưng mà cái phần sau của bài phú thể hiện rất rõ tinh
thần chính trực nghiêm nghị người ngồi