XtGem Forum catalog
Có Một Tình Yêu Không Thể Nào Quên

Có Một Tình Yêu Không Thể Nào Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323213

Bình chọn: 7.00/10/321 lượt.

tất cả đều thuộc về tiên sinh Đỗ

Hiểu…”

- Vậy cổ phần của Hoa Cẩm thì sao? Ông cũng phải nói

đi chứ! Cha tôi rốt cuộc đã giao công ty cho ai rồi?

Câu nói của Hà Đào bị Đỗ Hiểu cắt ngang đột ngột, cậu

từ từ đứng lên, hai tay đút vào túi quần, đi từng bước chậm rãi hướng về phía

Hà Đào.

Đường Chính Hằng đối diện với ánh mắt khinh miệt của

Đỗ Hiểu không hề để tâm, cũng chẳng có chút hứng thú nào với sự phân chia tài

sản , chỉ lặng lẽ tìm một góc rồi ngồi xuống.

Trong nhà họ Đỗ, anh là người không có tư cách lên

tiếng nhất, bởi vì ngoài Đỗ Hoa Thành và Khưu Dương ra, tất cả mọi người đều

coi anh là người ngoài.

- Thiếu gia đừng nóng vội, tôi vẫn chưa đọc xong.

Hà Đào hiển nhiên là không vừa lòng với việc bị Đỗ Hiểu

cắt ngang, môi ông hơi mấp máy, nhưng rồi cuối cùng vẫn nhịn không nói ra.

- Mau nói!

Đỗ Hiểu chỉ nói ngắn gọn hai chữ, nhếch môi đầy kiêu

ngạo.

- Di chúc của tiên sinh Đỗ Hoa Thành, cổ phần của tập

đoàn Hoa Cẩm mà ông có được chia làm hai phần, một phần là 10%, thuộc về tiên

sinh Đỗ Hiểu, 43% cổ phần còn lại sẽ thuộc về tiên sinh Đường Chính Hằng…

- Cái gì!

- Cái gì!

Hà Đào vừa nói ra ba tiếng Đường Chính Hằng, Đỗ Hiểu

và Đỗ phu nhân không hẹn mà cùng hét lên một tiếng. Đỗ phu nhân ngạc nhiên tới

mức gần như sắp nhảy khỏi sofa, Đỗ Hiểu mắt trợn tròn, xông tới túm lấy cổ áo

của Hà Đào, hét ầm ĩ:

- Ông vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa tôi nghe!

- Tôi nói, trong di chúc của Đỗ tiên sinh có nói, giao

43% cổ phần đứng tên ông của Hoa Cẩm cho tiên sinh Đường Chính Hằng.

Hà Đào gắng gượng đẩy Đỗ Hiểu ra, chỉnh đốn lại trang

phục của mình, lúc đó mới lặp lại lần nữa.

Đường Chính Hằng ngẩng phắt đầu lên, sao có thể… Đỗ

Gia sao có thể để lại hơn một nửa cổ phần đứng tên ông của Hoa Cẩm cho chính

anh chứ không phải Đỗ Hiểu? Tại sao có thể như thế được?

Anh từ từ đứng dậy. Anh thấy Đỗ phu nhân tức giận chỉ

thẳng vào anh rồi hét lên với Hà Đào:

- Sao có thể thế được, nó là người ngoài! Lão gia sao

có thể giao tài sản của nhà họ Đỗ cho một người ngoài được?

Đường Chính Hằng khẽ nhếch mép, quả nhiên, trong mắt

bọn họ, anh mãi mãi không bao giờ có thể trở thành người nhà họ Đỗ.

- Nhất định là có nhầm lẫn, nhất định là ông đã nhầm

lẫn rồi!

Đỗ phu nhân vừa khóc vừa la hét xông tới, giật phắt tờ

di chúc khỏi tay Hà Đào, chỉ nhìn thoáng qua liền gào lên một cách điên cuồng:

- Ha ha, lão gia nhất định bị điên rồi, bị điên rồi!

Tài sản của nhà họ Đỗ không để cho con trai mà lại đi cho một người ngoài!

- Đỗ phu nhân xin bà hãy bình tĩnh một chút, Đỗ Gia

làm vậy là có lý do, tiên sinh Đường Chính Hằng cũng không phải người ngoài…

Hà Đào cố gắng để khiến giọng nói của mình nghe có vẻ

thật bình tĩnh, vừa nói vừa lấy ra một tập tài liệu khác trong túi công văn,

chuyển tới trước mặt Đỗ phu nhân

- Đây là tờ minh chứng công khai mà Đỗ Gia để lại, lúc

còn sống ông đã dặn dò tôi, lúc tuyên bố di chúc mới được công bố bản minh

chứng này. Trong bản minh chứng này, Đỗ Gia chứng thực rằng tiên sinh Đường

Chính Hằng… thực ra là con trai ruột của ông!

- Ông nói dối!

Đỗ Hiểu không biết từ đâu xông tới, thò tay giật tập

tài liệu về phía mình, sau đó rẹt rẹt hai phát đã xé tan mảnh giấy.

Đường Chính Hằng từ từ đứng dậy, bước từng bước chậm

rãi về phía Hà Đào.

Bản thân anh… lại chính là con trai ruột của Đỗ Gia!?

Người cha nuôi đưa anh về từ cô nhi viện, đối với anh một lòng một dạ, lại

chính là… cha ruột của anh? Đã nhiều năm như vậy rồi, anh chưa bao giờ dám

tưởng tượng cha anh rốt cuộc là một người như thế nào, bởi vì chỉ cần nhắc đến

cha, là anh sẽ nhớ đến màu đỏ máu ngập trời vào cái này mẹ anh tự sát, tàn khốc

và lạnh lẽo.

Anh không biết tại sao cha lại bỏ rơi mẹ và anh, trong

kí ức thời thơ ấu, những đứa trẻ khác đều có cha ở cạnh bên, hờn giận làm nũng,

còn bên cạnh anh, chỉ có người mẹ lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, suốt ngày u

uất đau buồn.

Thậm chí, trong lòng anh, anh không hề có một chút căm

hận nào đối với cha, bởi đối với anh mà nói, đó chẳng qua là một danh từ xa lạ

tới mức không còn xa lạ hơn được nữa, hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Còn bây giờ, Hà Đào lại nói rằng anh là con trai ruột

của cha nuôi anh?

Anh phải dùng tâm trạng như thế nào, cảm xúc như thế

nào để đối diện với người cha đã nuôi nấng anh suốt mười mấy năm dưới thân phận

một người cha nuôi đây?

- Đường tiên sinh, có một bức thư… của Đỗ Gia lúc sinh

thời nhờ tôi chuyển cho anh.

Hà Đào nhìn một lượt đám đông đang trợn mắt ngạc nhiên

tại hiện trường, bước lên trước một bước, đưa cho Đường Chính Hằng một phong

thư.

- Cha

Đối với Đường Chính Hằng mà nói, vẫn luôn là một từ

hoàn toàn xa lạ. Khoảnh khắc hai tay run rẩy đón lấy bức thư, trên khuôn mặt

lúc nào cũng lạnh lùng không chút cảm xúc cuối cùng cũng có một chút xao động

bi thương, ánh mắt anh cũng dần trở nên mờ đi.

- Không thể nào! Không thể nào! Cái kẻ người ngoài này

sao có thể là con trai ruột của lão gia được? Nhất định lão gia đã bị nó lừa

rồi! Mọi người không được tin nó! Không được tin nó!

Đỗ phu nhân vẫn tiếp