
ượng của bản thân.
Đỗ Hiểu ngồi thu mình trong góc tường, đeo một cặp
kính râm to bự, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
Đỗ phu nhân mình đầy trang sức đang rạp người trên đầu
giường khóc lóc thảm thiết như muốn đứt hơi, quản gia chỉ đứng một bên lặng lẽ
cúi đầu.
Ánh mắt anh dừng lại nơi giường bệnh, một tấm vải
trắng lặng lẽ phủ lên đó, che kín hết cả người từ đầu tới chân.
Đường Chính Hằng giống như bị ai đó đạp mạnh cho một
cú, anh đứng không vững nữa, loạng choạng rồi quỳ xuống.
Giờ Khưu Dương mới hớt hải chạy tới, mặt đỏ bừng lên,
hơi thở gấp gáp, trông có vẻ như sắp đứt hơi.
Tại sao?
Khuôn mặt lạnh lùng của Đường Chính Hằng cuối cùng
cũng có sự biến đổi, anh đứng thẳng lưng, cố gắng hồi tưởng lại nụ cười chất
chứa đầy tình yêu thương của người đàn ông đang nằm đó với tấm vải trắng phủ
lên người.
Tại sao đến cả cơ hội cuối cùng được nhìn thấy người
cũng không thể cho con?
Tại sao không đợi con trở về, để con được tiễn người
đi nốt trên bước đường cuối cùng?
Tại sao… tại sao những người con yêu thương nhất lại
không thể níu giữ được ai?
Đường Chính Hằng khẽ chớp mắt, một giọt nước mắt lặng
lẽ rơi xuống.
Trên mặt anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nhưng
trong mắt anh rõ ràng long lanh ngấn lệ.
Tiếng khóc thảm thiết của Đỗ phu nhân vang vọng hồi
lâu trong căn phòng, hòa vào tiếng khóc rấm rứt của Khưu Dương, tiếng khóc
khiến con người ta xé ruột xé gan.
Tấm rèm cửa màu trắng treo trên cửa sổ phòng bệnh bị
gió thổi bay phấp phới, trắng đến nhức mắt. Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối
đen, đèn đường từng chiếc từng chiếc được thắp sáng, thời gian dường như đã
vĩnh viễn dừng lại ở giây phút đó.
Đỗ phu nhân rạp người khóc lóc trên đầu giường, Đỗ
Hiểu đeo cặp kính râm đờ đẫn nhìn lên trần nhà, Đường Chính Hằng quỳ bất động
dười nền gạch, Khưu Dương không ngừng phát ra những tiếng khóc rấm rứt.
Tất cả mọi người, tất cả mọi việc, bắt đầu từ ngày Chủ
Tịch Đỗ Hoa Thành qua đời đều có sự biến đổi đến quay cuồng trời đất.
Sự qua đời đột ngột của Đỗ Hoa Thành – Chủ tịch Tập
đoàn Hoa Cẩm – đã làm chấn động cả giới thương nghiệp của Hồng Kông, và việc
phân chia tài sản trị giá sáu tỉ sau khi ông qua đời càng trở thành tiêu điểm
chú ý của các giới.
Từ đầu tới cuối, chỉ có một mình Đường Chính Hằng hoàn
toàn không hứng thú với tài sản 6 tỉ mà Đỗ Hoa Thành để lại.
Anh chỉ không ngừng bận rộn, dồn tất cả sức lực vào
việc chuẩn bị hậu sự cho Đỗ Hoa Thành, tang lễ, phần mộ, vòng hoa… đích thân
hỏi han từng thứ một, cố gắng làm đến mức tốt nhất.
Ân tình đối với Đỗ Hoa Thành, anh không cách nào đền
đáp, chỉ có thể dốc hết sức lực để đưa ông đi nốt đoạn đường một cách tốt nhất.
Sắp đặt xong xuôi mọi chi tiết của tang lễ, đã là buổi
tối của hai ngày hôm sau, Đường Chính Hằng liên tiếp hai ngày hai đêm không
chợp mắt, cả người anh sớm đã mất đi bộ dạng khôi ngô tuấn tú trước đây.
Anh lặng lẽ đeo kính râm vào nhằm che đi đôi mắt đã đỏ
hoe của mình.
Vừa về đến nhà họ Đỗ, người mở cửa là quản gia, Đường
Chính Hằng lặng lẽ gật đầu với ông, nhưng vừa mới bước chân vào nhà đã nhìn
thấy phòng khách chật cứng người, anh bất giác đứng ngây người không hiểu có
việc gì đang diễn ra.
Ngoài Đỗ phu nhân, Đỗ Hiểu và Khưu Dương, những người
có mặt ở đó là vài cổ đông lớn của Hoa Cẩm cuối cùng là luật sư riêng của Hoa
Cẩm – Hà Đào – đứng một bên, bận một bộ comple phẳng phiu, trong tay cầm một
túi văn kiện rất quy củ.
- Ôi trời, rốt cuộc cậu ta cũng về, giờ chúng ta có
thể bắt đầu được rồi!
Đỗ phu nhân vẫn như trước, mình đầy trang sức đá quý,
chỉ khác là đã thay một chiếc áo khoác màu nhạt, bà chỉ vào mặt Đường Chính
Hằng với vẻ mất hết kiên nhẫn.
Đỗ Hiểu vẫn đeo kính râm, cả người lún sâu vào ghế
sofa.
- Đường tiên sinh đã tới rồi, vậy tôi có thể tuân theo
nguyện vọng của Đỗ tiên sinh khi còn sống, tuyên bố di chúc của ông.
Hà Đào cẩn thận rút một tập giấy tờ từ trong túi công
văn mở ra, sau đó hắng giọng nói.
Đường Chính Hằng gỡ cặp kính râm xuống, anh có chút
không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nên bước vào phòng khách, đứng lặng lẽ một
góc chăm chú lắng nghe. Nhưng không hề để ý tới ánh mắt Đỗ Hiểu đang ném về
phía anh sắc nhọn giống như một lưỡi dao.
- Toàn bộ tài sản tiên sinh Đỗ Hoa Thành để lại sau
khi qua đời, đó là cổ phần của tập đoàn Hoa Cẩm chiếm 53%, tại vịnh Thanh
Thủy, Bán Sơn, Tsim Sha Tsui tổng cộng là tám miếng bất động sản, số tiền có
trong ngân hàng là 3500 vạn đô la Hồng Kông, ngoài ra còn có cổ phiếu và quỹ,
v.v…
Hà Đào nói tới đây dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn
Đường Chính Hằng, trong mắt ông hiện lên muôn vàn biến hóa.
- Tiên sinh Đỗ Hoa Thành lúc còn sống đã lập di chúc,
sau khi ông qua đời, bốn miếng bất động sản ở vịnh Thanh Thủy dưới tên ông và
1500 vạn tiền mặt sẽ thuộc về phu nhân là bà Tôn Nhã Tú, ngoài ra tiểu thư Khưu
Dương được nhận hai miếng bất động sản ở Bán Sơn và 500 vạn tiền mặt, hai miếng
bất động sản ở Tsim Sha Tsui, 1500 vạn số tiền trong ngân hàng và toàn bộ cổ phiếu
cũng như quỹ đứng tên tiên sinh Đỗ Hoa Thành,