Snack's 1967
Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326822

Bình chọn: 10.00/10/682 lượt.

nh kem “đặc biệt” này. Cậu bước lại gần cái bàn nhìn cái bánh, dòng chữ được ghi bằng mứt dâu kiểu cách

“Mừng sinh nhật Thanh Nguyên 19.7”. Nguyên bật cười:

-Thằng này….đủ trò! – Nguyên ngó xung quanh nói lớn – Mày đâu rồi, ra đây coi!

-Làm gì hét lớn thế?

Văn Dương từ trong tảng đá ở đằng sau Nguyên đi ra, trên tay quay quay

hộp quà màu xanh biển to hơn bàn tay một chút. Nguyên lườm Dương, tay

chỉ về đống cát nổ lúc nãy:

-Mày là tác giả của vụ đánh bom liều chết kia phải ko?

-Hìhì, bất ngờ tí thôi mà. Quà của mày đây, chúc mừng sinh nhật! – Dương cười cầu hòa.

-Cảm ơn mày. Nhưng….Bảo Trân đâu?

-Đang chuẩn bị một sự ngạc nhiên khác, mày phải cảm ơn tao thêm lần nữa đấy nhé!

-Ngạc nhiên gì?

Nguyên vừa dứt lời thì bỗng ở đâu đó vang lên tiếng nhạc bài “Happy

Birthday”. Trân từ từ đi ra khỏi tảng đá gần đó, tay cầm chùm bong bóng

màu hồng cùng tông với trang phục của mình cất lên giọng hát trong trẻo

nhẹ nhàng.

“Happy birthday to you! Happy birthday to you!......Happy birthday to Thanh Nguyên nè…..Happy birthday to you!”

Nguyên đứng sững người nhìn Trân ko chớp mắt. Bất ngờ thật đấy! Như một thiên thần xuất hiện trên bờ biển. Thấy tên bạn của mình cứ đứng yên,

mình gọi hoài mà nó ko thưa, Dương cầm một quả bong bóng đập bôm bốp vào đầu Nguyên.

-Ê thằng kia, sao mày chết đứng luôn rồi?

-A cái thằng này, tao hỏi sao ko trả lời?

-…..

Dương ức chế, tháo chiếc dép doctor của mình ra………..

BỐP!

-ASH! ĐAU QUÁ! MÀY LÀM TRÒ GÌ THẾ? – Nguyên hét toáng lên.

-Ơ, ko ngờ chiêu “dép bay thần chưởng” lại công hiệu đến như vậy! Phù…phù….. – Dương thổi thổi chiếc dép như thổi hơi súng.

-Thôi, cho em xin hai người đi! – Trân chạy lại đứng cạnh Nguyên giải hòa.

-Hừ, nể Trân thôi đấy!

Nguyên cong môi lên nói. Nhưng Dương đâu có dễ tha cho cậu như thế, anh giở giọng trêu chọc tiếp:

-Xì, chứ ko phải sợ mất hình tượng trước mặt con gái sao? Bày đặt “nể Trân thôi đấy”.

Nguyên ko thèm đáp lại, vì nếu đáp lại thì cậu càng tức thêm thôi. Cái

miệng của Dương đâu phải là cái miệng người, cái gì nó cũng nói được.

Vậy nên cậu ko ngu dại gì mà cãi lại.

-Ngồi xuống đây đợi một lát, tao vào nhà mày lấy đồ ăn ra!

-Phắng đi cho đẹp trời! – Nguyên xua tay đuổi Dương.

-Đạp mày cái chết bây giờ! Láo lếu với anh à?

Dương cốc đầu Nguyên một cái rồi chạy lẹ, ko để Nguyên phản kháng thêm

được gì. Từ xa xa vẫn vang vọng lại tiếng cười khoái chí của Dương, và

tất nhiên điều đó làm Nguyên muốn xử thằng bạn mình ngay lập tức, ko có

thương tiếc gì nữa cả.

Trân kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Nguyên, thấy có vẻ vẫn căng thẳng, cô cười:

-Nguyên này, hôm nay sinh nhật mà, chấp anh Dương làm gì!?

-Ai thèm chấp thằng đó! – Nguyên dẩu môi ra như một đứa con nít đang giận dỗi.

-Hì, thôi mà!

Nguyên che miệng cười khi thấy Trân như vậy. Cậu nhìn ra phía chân trời kia, hoàng hôn đến. Mặt trời đang về với biển. Thứ ánh sáng màu đỏ dịu

dàng kia lan tỏa ra khắp vùng biển, hôm nay sao cảnh hoàng hôn lại đẹp

đến thế chứ? Trân nhìn khuôn mặt vui vẻ tinh nghịch của Nguyên mà cũng

vui lây. Cô đứng dậy, đi vào một hốc đá lấy ra một món quà khá lớn có

giấy gói màu vàng, hoa văn là những chú mèo đang nghịch những quả bóng

xinh xinh. Nguyên nhìn Trân mà đầy thắc mắc, trong đó là cái gì nhỉ?

-Tặng anh nè!

Trân chạy lại đứng trước mặt Nguyên, chìa món quà ra một cách ngượng

ngùng. Nguyên nhìn Trân một cách ngạc nhiên, vẻ mặt bây giờ của Trân

thật đáng yêu với sắc hồng ko biết là đỏ mặt hay do ánh hoàng hôn.

Nguyên mỉm cười đưa tay cầm lấy món quà:

-Cảm ơn nhé!

-Hi.

…………….

-Này, nếu cô…..cũng….được nhận quà thì sao? – Nguyên ngập ngừng hỏi sau một hồi im lặng để ngắm nhìn hoàng hôn.

-Hở? Sao tự nhiên lại được nhận?

-Thì cứ trả lời đi! Xem như là người ta đáp lễ cho cô đấy!

-À, vậy thì tôi vui lắm. Mình tặng quà người kia, người kia đáp trả lại cho mình, huề! Cả 2 cùng có quà, hihi!

Hoàng hôn như tiếp sức cho nụ cười đáng yêu của Trân. Nguyên ngây người nhìn cô, một vẻ đẹp huyền ảo khó có thể cưỡng lại. Chợt cậu nắm lấy

khuỷu tay Trân, giọng trở nên mơ hồ:

-Thế….tôi tặng quà lại cho cô….chịu ko?

-Hả?

Trân chỉ kịp thốt lên một từ, Nguyên kéo tay cô xuống,

tay kia cậu đặt món quà lên bàn. Sau đó Nguyên đặt tay ra sau gáy Trân,

nhẹ nhàng luồn vào suối tóc đen mượt óng ả của cô. Biển lúc này ko còn

dậy sóng nữa, mà bình yên lắm. Trân bối rối đẩy Nguyên ra khi khuôn mặt

tựa như thiên thần của cậu gần sát mặt cô. Nhưng dễ gì làm được. Đôi mắt đen tuyền của Nguyên từ từ khép lại, Trân ko thể chống cự được với sức

lực của một đứa con trai khỏe hơn mình gấp mấy lần. Cô nhắm mắt lại, phó mặc cho ông trời……

-Ế! HAI NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ THẾ?

Giọng nói lanh lảnh của Dương vang lên một cách bất ngờ. Nghe thấy tiếng nói, Nguyên cuống cuồng bỏ tay Trân ra, Trân cũng nhanh chóng đứng cách xa Nguyên, quay mặt đi chỗ khác. Cô vừa thấy vui mà cũng vừa

thấy…..tiếc tiếc. Mặt cả hai đỏ gay lên vì ngượng. Nguyên len lén nhìn

sang Trân, chính cậu cũng ko hiểu sao lại thế nữa? Cậu muốn hôn Trân,

h