80s toys - Atari. I still have
Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326853

Bình chọn: 9.00/10/685 lượt.

khoác trên tay. Cô khoác nhẹ chiếc áo lên

người Nguyên, lòng thấy lo lắng thế nào ấy. Đây là lần đầu tiên cô bước

ra khu vực sau nhà. Nguyên ko trả lời câu hỏi của Trân, cậu vẫn nhìn

chằm chằm vào hình ảnh của mẹ mình. Trân bặm môi nhìn Nguyên, rồi cô

nhìn qua ngôi mộ trắng kia, quỳ xuống đưa tay lấy một nén nhang………….

-Cháu chào bác! Cháu tên là Bảo Trân, được anh Nguyên cứu trong một vụ

tai nạn. Hiện cháu đã ở nhà anh được 2 tháng thế mà chưa bao giờ ra đây

gặp bác, cháu thật có lỗi, mong bác bỏ qua cho cháu nhé!

Trân cắm nén nhang vào cái chậu nhỏ, mỉm cười rồi nói tiếp:

-Bác ơi, anh Nguyên tốt lắm, bác đừng lo gì cả! Con sẽ cố gắng chăm sóc cho anh ấy! Hihi.

Nguyên quay sang nhìn Trân, nhíu mày lại. Cậu là con nít àk? Đang định

mở miệng mắng Trân thì cô nhìn anh, nở nụ cười thật tươi:

-Vào nhà thôi! Ngoài đây gió cứ thổi thế này có mà cảm chết đấy.

Nguyên vẫn ko trả lời, cậu cười phớt qua rồi gật đầu. Từ từ đứng lên,

Nguyên cúi đầu xuống chào “mẹ” mình rồi nhấc chân bước đi.

-Bảo Trân!

-Hở?

-……

-Sao thế? Gọi mà ko nói là sao?

-Lúc nãy……..cô nói thật àk? – Nguyên ngập ngừng.

-Nói gì? – Trân nhíu mày khó hiểu.

-Thì…….

-Làm gì mà cứ lấp lửng hoài thế? Có gì cứ nói thẳng ra!

-Cô nói sẽ chăm sóc cho tôi…..là thật à?

-Hì, chứ anh nghĩ như thế nào? Thật hay đùa? – Trân mỉm cười ranh mãnh đầy ẩn ý.

-Ko biết. 50-50! Cô còn phải tìm lại trí nhớ, ko muốn thế sao? – Nguyên cụp mắt xuống.

-Đến ngày đó rồi tính, còn hiện tại bây giờ, tôi sẽ làm y như những gì

mà lúc nãy đã nói với mẹ anh! – Trân nháy mắt tinh nghịch.

Nguyên như bừng tỉnh khi nghe câu đó. Mắt cậu sáng long lanh lên như đứa con nít chuẩn bị nhận kẹo. Trân vươn vai cười tươi:

-Nguyên này, ở nhà nóng quá, anh ra biển đi dạo với tôi ko?

-Ừ, đi, đi!

Nguyên gật đầu lia lịa. Trân mặc áo khoác của Nguyên vào rồi kéo tay cậu đi.

Trân và Nguyên cùng nhau đi dạo dọc theo bờ biển đêm, sóng nhẹ nhàng

gợn lên từng hồi theo sức gió. Trân nhí nhảnh đi trước, cô cởi giày ra

chạy đi nghịch nước biển.

-Trân à, coi chừng cảm lạnh đấy! –

Nguyên nói với theo rồi cũng ngồi xuống nền cát mịn màng. Ngẩng mặt nhìn lên khung trời đêm đầy những vì tinh tú lấp lánh xinh đẹp, Nguyên chạnh lòng. Đã lâu lắm rồi cậu mới được ngắm bầu trời đêm đẹp như thế

này……lâu lắm rồi…….

Nghịch nước mãi cũng chán, Trân nhặt đôi

giày của mình lên chạy lại ngồi xuống nghỉ cạnh Nguyên. Thấy cậu có vẻ

ưu tư, trầm ngâm, Trân liền kiếm chuyện để nói:

-Mẹ anh đẹp thật đấy Nguyên, tôi là con gái mà nhìn còn phát mê!

-Chứ sao! Mẹ tôi đẹp như một nữ thần vậy. – Nguyên hất mặt lên vẻ tự kiêu.

-Xì….khó ưa chưa!? Nhưng……anh giống bác quá!

-Cô nghĩ vậy àk?

-Hihi, đặc biệt là đôi mắt với nụ cười! :P.

Nguyên cười trừ, Trân thấy thế cũng im lặng theo. Một lúc sau Nguyên bỗng lên tiếng:

-Định mệnh ghét ai thì đành chịu thôi!

-Sao chứ!?

-Từ 16 năm trước……………

16 năm trước……

-Mẹ….mẹ ơi!

Tôi đi ra khỏi phòng gọi

mẹ khi vừa ngủ dậy. Lúc này tôi chỉ là một cậu bé 4 tuổi. Tôi ko có ba,

có lúc tôi hỏi mẹ là tại sao mình ko có ba, mắt bà rơm rớm rồi nói ba đi xa lắm rồi, sẽ ko trở về nữa. Mẹ con tôi sống tạm tại một căn chòi nhỏ, cuộc sống có lẽ túng thiếu đủ điều nhưng tôi thấy rất hạnh phúc. Rồi

một ngày người đàn ông đó xuất hiện. Ông đưa mẹ tôi – một phụ nữ xinh

đẹp hiền lành – bước vào vòng xoáy của tình yêu. Lúc đó thật sự với một

đứa trẻ con thì ko có gì phải lo lắng. Trẻ con mà, có biết gì đâu.

-Sao thế con?

Mẹ tôi lật đật chạy từ bên ngoài vào, có cả chú Đông (người đàn ông). Tôi dụi dụi mắt:

-Con đói!

Mẹ nhẹ nhàng bế tôi lên, dịu dàng nói:

-Hì, nhóc Nguyên à, hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi ăn, con ko chán sao?

-Ko ạ!

Bỗng chú Đông bước lại gần tôi, xoa đầu:

-Nguyên à, hôm nay con có muốn ăn cháo tôm ko? Chú có mua đấy!

-Dạ!

Tôi nhảy xuống khỏi lòng mẹ cười. Tôi thích ăn cháo tôm lắm, cháo trắng thơm lừng với những miếng thịt tôm ngon ngọt được cắt nhuyễn. Hí hửng

ngồi trên giường cho mẹ đút cháo, tôi cứ cười mãi thôi. ^^

Một

năm trôi qua yên bình. Tôi đã được 5 tuổi, lúc này mẹ tôi có ý định kết

hôn với chú Đông. Tôi ko thấy lo gì cả, một phần là con nít, một phần là do chú ấy tốt, lúc nào cũng mua đồ chơi, đồ ăn, quần áo….. cho mẹ và

tôi. Ko biết những đứa trẻ khác ra sao nhưng tôi thì lúc này đã khá hiểu sự đời.

-Anh nghĩ…..em nên gửi thằng bé ở nhà họ hàng hay cô nhi viện đi!

Tiếng nói của chú Đông vang lên trong phòng mẹ, tôi vừa mới nghịch mấy

hòn đá ngoài nhà xong. Tính tò mò nổi lên ko biết lúc nào, tôi rón rén

ghé tai vào vách cửa nghe, ma lanh thế đấy. (:D)

-Sao làm thế được hả anh? Nguyên là con em mà! – Tiếng mẹ vang lên một cách sững sờ.

-Anh biết, nhưng gia đình anh...... Haiz, anh yêu em, anh muốn cưới em

về làm vợ, nhưng ba mẹ anh làm sao có thể chấp nhận được một người con

dâu đã có con trước khi quen anh chứ!?

-Nhưng em ko thể làm thế!

-Em à! Em ko muốn làm vợ anh sao?

-Tất nhiên em muốn làm vợ anh, nhưng em ko thể bỏ rơi con em được. Em

ko có họ hàng thân thích,