
N CÁ KIA, ĐỨNG LẠI NGAY!!!!!!!!!!!!!
-Á, đừng có chém nó!!!!
........................................
Mới có nửa tiếng thôi mà cái nhà bếp nhà Nguyên đã tan hoang, bừa bãi
một cách đáng sợ. Dương thở dài, anh đẩy Trân đi ra khỏi nhà bếp:
-Em ra ngoài kia bật TV lên xem đi, trong này để anh lo!
-Hic....em xin lỗi! – Trân xụ mặt nói lí nhí, trông đến tội.
-Ko sao, em đi xem TV đi! Lát mình còn đi ra chỗ bí mật nữa. – Dương cười.
-Vậy…..ở đây nhờ anh nhé! Em chuẩn bị đi tắm luôn đây, 3 giờ chiều rồi.
Dương gật đầu, sau đó quay vào bếp. Anh nhăn mặt như mếu, lắc đầu ngán ngẩm vì cái bãi chiến trường trước mặt.
Trân đi về phòng để chọn quần áo. Cô vui vẻ thấy rõ, hơn ngày thường
nhiều. Cô lục tung hết toàn bộ những bộ quần áo mà Nguyên mua. Trân biết hôm nay là sinh nhật Nguyên mà, là Dương nói cô nghe. Và đêm hôm qua
lợi dụng lúc Nguyên ngủ, cô đã lén lấy điện thoại của cậu, mày mò mãi
mới nhắn xong cái tin nhắn để gửi cho Dương. Anh đồng ý ngay khi đọc lời đề nghị của Trân. Hai người thức đến gần 2 giờ sáng để lập kế hoạch và
hẹn giờ. Trong lòng Trân thầm cảm ơn Dương rất nhiều, anh luôn giúp đỡ
mỗi lúc cô cần. Thật tốt khi được quen biết anh, và Nguyên nữa! Đây cũng là một dịp để cô thể hiện lòng biết ơn cứu mạng của cậu. Dương có nói
sơ qua về những sinh nhật trước của Nguyên, ko gì là vui. Cô thấy nhoi
nhói trong lòng, ko ngờ anh ta cũng đáng thương đấy chứ! Dương ko nói rõ vì sao Nguyên ko có được một cái sinh nhật hạnh phúc, nhưng thấy đôi
mắt nâu của anh man mác buồn, Trân ko dám hỏi thêm. Cô dự định tối nay
khi bữa tiệc kết thúc sẽ hỏi Nguyên về việc này để biết thêm về cậu.
*4:40 p.m:
Nguyên trở về nhà sau một ngày vui chơi đã đời, rã cả chân tay. Hôm nay thế là cũng vui rồi đấy, cậu chơi nhiều trò lắm.
Nào là nhà banh, siêu nhân biến hình, đánh trận giả, bắn zombie, đập
chuột…..v..v…. và đặc biệt là…..nhảy tưng tưng trên tấm bạt lò xo với
những cô cậu nhóc trong công viên. Dù ánh mắt của các vị phụ huynh nhìn
cậu có vẻ…khác người thật, nhưng thấy cả bọn chơi với nhau vui quá nên
cũng đứng yên mà xem. Cảnh tượng một thằng con trai lớn xác cao kều cầm
kiếm đồ chơi đánh nhau với một đám nhóc lố nhố ai nhìn mà ko cười được
nhỉ? Hài là thế, nhưng sao Nguyên vẫn thấy ko yên!? Cậu muốn có thêm cái gì đó. Lắc đầu nhún vai ko biết là gì, Nguyên mở cửa đi thẳng vào nhà.
Đập ngay vào mắt cậu là tờ giấy A4 dán chình ình trên bức tường đối diện với nội dung:
“Ra bờ Tây ngay!”
-Hửm? Thằng khùng này lại bày trò gì nữa đây?
Nguyên lẩm bẩm nhìn nét chữ “bác sĩ” của Dương. Chắc hắn lại định làm
cho cậu “surprise” gì gì đó thôi. Nguyên giựt tờ giấy xuống đặt lên bàn
rồi chuẩn bị đi tắm. Cậu thiết nghĩ, sinh nhật là phải chơi nổi chứ nhỉ? Vì thế Nguyên mở tủ quần áo của mình ra, chọn ngay một cái áo màu đỏ
chói, thêm cái quần trắng rất lịch sự và ko kém phần teen. Xong xuôi,
Nguyên nhảy chân sáo đi vào phòng tắm, ngân nga hát bài hát tự chế quen
thuộc “Ta Là Một Tên Trộm”. (Bài hát ở chap 1 lúc ngoài biển ák)
Bờ Tây của vùng biển là một nơi cực kì vắng vẻ vì toàn là đá tảng to
lớn. Dương chỉnh lại cái bàn tròn cho thật ngay ngắn trên nền cát vàng
mịn. Bảo Trân mặc một chiếc váy xếp tầng có ren màu hồng phấn ngồi trên 1 tảng đá nhìn ra biển. Dương ko cho cô làm gì cả nên thấy hơi….khó chịu. Nhiệm vụ duy nhất anh giao cho cô là ngồi yên trông chừng, thấy Nguyên
từ xa đi đến là phải cấp báo ngay.
Ngồi loay hoay mãi một lúc
sau, thấy từ trên con đường xa xa kia có cái gì màu đỏ chói cực chói đi
đến, Trân dụi mắt mấy lần mới nhìn ra là Nguyên. Vì hôm nay nhìn cậu lạ
quá! Mái tóc màu đỏ tía được vuốt keo xù xù lên, trông Nguyên đậm chất
style bụi.
-Anh, Nguyên ra kìa!
Dương ngẩng đầu lên nhìn cái-vật-thể-đỏ-chói kia. Mặt anh biến chuyển từ từ sang méo xẹo:
-Có cần chơi nổi vậy ko trời, thằng bệnh này!? Ý chết, sắp vô vùng cấm rồi! Phải hành động ngay!
Dương lấy ra một bịch gì đó có bột màu đen ra, rải đều thành một vòng
tròn. Lấy cái bật lửa ra, anh vứt nó vào trong đám bột. Khói bốc lên từ
từ, rồi lún mất hút trong thảm cát.
Nguyên cứ tung tăng hồn nhiên nhún nhảy mà ko hề biết rằng….nguy hiểm đang cận kề!
“BÙM! BÙM! BÙM! BÙM!.........B..B….”…….
-ÁÁÁÁÁÁÁ!!!!!!!!! KHỦNG BỐ!!!!!!!!!
Nguyên giật mình hét lên, nhảy loi nhoi trên cát. Nhưng cậu giậm chân
đến đâu là cát nó cộm lên rồi….nổ. Dương và Trân đứng từ xa thấy cảnh đó mà lăn ra cười. Bước 1 đã thành công, hơn cả là dự kiến! Dương vừa cười vừa nghĩ thầm: “Thích chơi nổi hả con!?? Ông cho mày chết!!!!!!
HÁHÁHÁ”.
Sau một hồi lăn lộn chiến đấu với đống cát nổ, Nguyên lảo đảo quay vòng vòng. Cậu làu bàu:
-Nếu thằng bác sĩ chết bầm đó là tác giả, mình thề sẽ xử đẹp nó!!!!!!!
Trước mắt Nguyên dần hiện ra khung cảnh lạ. Những chùm bong bóng đủ màu sắc được đặt ở khắp nơi, một chiến bàn màu trắng có cành hoa ly xinh
đẹp ngự trị ngay chính giữa. Bên cạnh là một cái bánh kem có hình…..con
khỉ mặc váy dừa hula cầm cây đàn. Nguyên nhăn mặt, miệng ko ngừng rủa
Dương có mắt mà như mù khi mua cái bá