Old school Easter eggs.
Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326804

Bình chọn: 9.00/10/680 lượt.

ậy được! Chắc hắn làm vậy để làm mình

hoảng thôi. Mặc kệ đi Bảo Kim Thư, ko sao hết, mày ko bị lộ đâu!”

Tự an ủi mình xong, Thư cùng đám tiểu thư yểu điệu kia tiếp tục bước đi.

-Thư à, tối nay có đi đâu chơi ko?

-Các cô cứ chuẩn bị đi, tối nay đến Raiyi, tôi bao hết! – Thư nói với

đám bạn, bật cười. Ko quan tâm đến mấy đưa con gái kia thích thú thế

nào, đôi mắt của Kim Thư ánh lên ngọn lửa hận mãnh liệt.

“Hoàng Hạ Quyên, mày đừng hòng thoát khỏi tay tao!" 8:30 a.m:

Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời. Nắng vàng nhạt vui đùa với biển một cách vô tư đến đáng yêu. Những đám mây trắng xốp mịn

hòa mình cùng với bầu trời xanh biếc. Thời tiết trong lành thoáng đãng

góp phần làm đẹp hơn cho bức tranh thiên nhiên ấy.

Ở trong căn

nhà nhỏ sau những ngọn núi cao, một người con trai có nét đẹp hoàn hảo

như một thiên thần đi lại gần cái cửa sổ. Đặng Thanh Nguyên mở cửa ra để gió biển thổi vào. Cậu mỉm cười tỏ vẻ hài lòng. Nơi này quả là một nơi

lẩn trốn lí tưởng. Vừa có nhiều đồi núi cao để ở ẩn, vừa có thể thưởng

thức phong cảnh đẹp. Và cũng chính ngày hôm nay, là ngày thế giới tiếp

nhận một tên trộm quái đản với tính cách trẻ con nhưng lại có một vẻ đẹp ít ai có được. Đúng, là sinh nhật của Thanh Nguyên. Có lẽ ông trời cảm

thấy cần ưu ái cho Nguyên sau những gì cậu đã trải qua nên đã làm phép

cho ngày sinh nhật lần thứ 20 của cậu trở nên thật đặc biệt.

Bảo Trân từ phòng ngủ bước ra, dùng tay vò vò mái tóc dài thướt tha của

mình. Thấy Nguyên cứ đứng cười 1 mình bên cửa sổ, cô ko khỏi thắc mắc

liền hỏi:

-Tự nhiên đứng cười một mình vậy? Anh hâm àk?

-Này, mới sáng thôi nha! – Nguyên nghe thấy câu nói của Trân liền quay

phắt lại liếc xéo cô – Đi rửa mặt đi, rồi tôi nhờ cái này!

Trân nhướn mày nhìn Nguyên, rồi phẩy tay:

-Thôi, hôm nay tôi ko rảnh đâu, lát tôi có việc đi với anh Dương rồi!

-Cô đi đâu với hắn? – Nguyên chau mày.

-Thì có việc riêng, hỏi nhiều!

Trân ung dung bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.

-Khó ưa! – Nguyên phồng má, bĩu môi rồi đi thay đồ. Nguyên ngồi xuống

chiếc ghế sofa, viết “nắn nót” từng chữ lên 1 tờ giấy. Xong cậu đứng lên lấy chiếc nón lưỡi trai màu đỏ đội vào, liếc xéo về phía phòng tắm và

đi ra ngoài.

Nửa tiếng sau, Trân vui vẻ đi ra với quần jean

ngắn và chiếc áo sơ mi tay dài xắn lên màu trắng đơn giản. Con cún Anvil lon ton chạy theo nũng nịu vào chân cô. Trân đứng yên lau tóc và nhìn

con cún yêu đang dụi dụi đám lông tơ mềm mại kia vào chân mình. Cô cầm

tờ giấy trên bàn lên đọc và nhoẻn miệng cười. Có vẻ kế hoạch của cô đang diễn ra khá suôn sẻ.

Chuẩn bị một vài thứ đâu vào đấy, Bảo

Trân đi xuống bếp đổ một ít thức ăn vào cái đĩa của Anvil. Anvil vẫy

đuôi liên tục, cái lưỡi đỏ hồng thè ra nhìn yêu vô cùng. Trân ngồi xuống nhìn Anvil ăn, khẽ xoa xoa cổ nó. Chợt có tiếng còi xe vang vọng từ xa, Trân đi ra phía cửa sổ, vén màn lên nhìn ra ngoài. Chiếc Mercedes trắng có hình dán tia lửa đỏ rực ở 2 bên hông xe đang đỗ trước cửa nhà. Trân

giơ tay vẫy vẫy với người vừa bước ra khỏi cửa xe kia. Là Trịnh Văn

Dương. Trân chải lại đầu tóc thêm một lần nữa rồi chạy ra mở cửa.

-Anh Dương! – Trân reo lên chạy đến bên chiếc Mercedes.

Dương đứng tựa người vào mũi xe quay lại, đôi môi nhếch lên tạo thành nụ cười đẹp như nắng sớm ban mai. Hôm nay trông anh rất đẹp và lịch lãm với

chiếc áo sơ mi màu trắng tay dài giống như Trân, mặc với quần tây đen.

Nhìn vào có thể nghĩ, Dương và Trân đang mặc đồ đôi đấy.

-Em chuẩn bị xong rồi àk? – Dương tháo chiếc kính to bản trên mắt xuống hỏi Trân.

-Hì, em xong rồi! Nguyên cũng đi ra ngoài, viết giấy bảo chiều mới về, ko ngờ cách anh bày cho em đơn giản mà hiệu quả quá!

-Anh nói đúng đúng ko? Nó là vậy đấy, lạnh nhạt chút xíu là bỏ đi chơi thôi, con nít mà!

-Vâng, vậy xem ra chúng ta có rất nhiều thời gian!

-Ừ, giờ em vào đóng cửa lại đi rồi anh chở em đi mua đồ.

-Em cảm ơn anh trước nhá, phiền anh quá!

-Có gì đâu, anh cũng muốn làm nó bất ngờ mà! Mọi năm đều thất bại, lần

này có thêm 1 cô gái tinh quái như em chắc sẽ thành công đó!

-Dạ!

Trân nở nụ cười thật tươi, cô đi vào nhà đóng cửa lại. Dương đi qua bên kia xe mở cửa cho Trân rồi cũng về chỗ của mình. Anh cắm chìa khóa vào

ổ, nổ máy và xuất phát.

Nguyên đi chầm chậm lên ngọn núi cao nhất ở vùng biển xinh đẹp này.

Đây là nơi ở thứ 2 của cậu. Ngọn núi này chẳng ai dám lại gần vì quá

dốc, nó cũng là ngọn núi nguy hiểm nhất. Khi có tâm trạng nào đó có thể

xem là ko vui, Nguyên đều lên đây ngồi chơi. Biển buổi sáng xanh nhạt

gợn sóng nhẹ nhàng. Nguyên ngồi xuống một tảng đá, chỗ cậu ngồi có thể

quan sát được cả vùng biển. Nguyên lặng lẽ nhìn xa xăm, nghĩ lại về

những tiệc sinh nhật bao năm qua, ko có cái nào gọi là hạnh phúc. Nhiều

khi đi qua các nhà hàng, cậu ko khỏi chạnh lòng. Gia đình ko còn nữa,

chỉ còn lại mình Nguyên bơ vơ trong cái thế giới đầy phức tạp này. Những ngày qua cậu đang mong mỏi một điều gì đó, nhưng thấy vẻ hờ hững sáng

nay của Trân thì nó bị dập tắt rồi. Một cô gái ngốc nghếch, tinh nghịch, hay giận dỗi……..nhưn