
ôn lên bờ môi nhỏ nhắn đỏ hồng ấy.
“Hic…..ko biết mình có bị điên ko nữa? Tự nhiên………?”
Nguyên nắm chặt tay lại nghĩ thầm, rồi cậu quay qua liếc xéo nhìn
kẻ-tội-đồ kia đang ngồi cười xuề xòa một cách ngây thơ, ý nói mình ko
biết gì cả. Lát sau mọi thứ vẫn thế, ko có gì thay đổi. Dương nghĩ chẳng lẽ cứ để cảnh này hoài, anh vỗ tay một cái rồi hồ hởi lên tiếng:
-Trân, ngồi xuống đi nào, rồi chúng ta sẽ đốt nến lên bánh sinh nhật, trời cũng đứng gió rồi!
-D….dạ! – Trân như biến thành một con lật đật, ngồi phịch xuống ghế.
Cắm đủ 20 cây nến lên chiếc bánh sinh nhật, Dương lấy bật lửa đốt lên.
Anh và Trân hát lại bài “Happy Birthday” cho Nguyên rồi vỗ tay. Nguyên
đang định thổi nến thì Trân lên tiếng ngăn lại:
-Ơ, sao anh ko ước vậy?
-Tại sao phải ước? – Nguyên căng mắt ra nhìn Trân.
-Anh ko biết àk? Trước khi thổi nến là phải ước!
-Mệt, cần gì rắc rối vậy, tôi thổi đây!
Nguyên hít lấy hơi để thổi, nhưng Trân vẫn ko cho. Cô chồm người lên
chắp 2 tay Nguyên lại, bắt cậu phải ước cho bằng được. Nài nỉ mãi cuối
cùng Nguyên cũng miễn cưỡng chấp nhận. Trân nhìn Nguyên ước mà cứ cười
tủm tỉm. Khuôn mặt trắng trẻo, mịn màng như da em bé cứ nhăn nhăn lại.
Đôi mắt đẹp như viên thủy tinh được làm bằng đá đen nhắm lại, hàng mi
dài được thế nên cong lên vẻ tự hào…… Nói chung, nhìn Nguyên lúc này cực kì đáng yêu, như một cậu nhóc tinh ranh chứ ko phải một chàng trai vừa
bước vào tuổi 20. Ước xong, Nguyên mỉm cười, Trân lanh chanh:
-Nguyên, anh ước cái gì vậy? Nói nghe với!
-Ko, đó là bí mật!
-Ớ, ko chịu đâu! Nói tôi nghe đi, năn nỉ mà! – Trân chu môi nói, lay lay tay Nguyên.
-Rồi sau này cô cũng biết, nếu cô trở thành vợ tôi! Hehe.
-Anh nằm mơ đi, tôi mà thèm lấy anh ák! Nghĩ sao vậy? Tôi đẹp thế này
anh xấu thế kia….chẹp….có cho tiền tôi cũng ko lấy anh đâu. Ít ra chồng
tôi sau này cũng phải như anh Dương chứ, anh nhỉ? – Trân quay qua nhìn
Dương.
-Haha, anh luôn sẵn sàng rước em về dinh! – Dương cười khanh khách.
-Im mày, ai cho rước? – Nguyên gắt nhẹ.
-Tao cho, làm gì nhau nào? Mày đâu phải ba của bé Trân đâu nào? Hay mày tính giành em ấy với tao?
-Đúng vậy đấy, thì sao?
“Thịch!”
Tim Trân nhảy lạc mất một nhịp khi nghe câu nói vừa rồi của Nguyên. Là…..là thật sao?
-Á à, thừa nhận luôn nha! Sao? Có ý rồi phải hem? – Nhìn mặt Dương lúc này, 10 từ “đểu” cũng ko thể tả hết được.
-Hơ, vì mất đi một osin cũng buồn lắm chứ, ko còn ai để hành hạ.
Một cái gì đó đang hình thành lên trong lòng của Trân, tưởng gì…… Nhưng sao cô thấy…..buồn buồn……………..
-Anh nói đó nha, sau này tôi mà về làm vợ anh Dương thì đừng có chạy theo níu kéo àk!
-Đã bảo ko cho đi! Cô phải ở với tôi! – Nguyên lườm Trân.
-Mắc mớ gì tôi phải ở với anh để làm một osin chứ!? Hứ!
-Nếu sau này tôi thương tình lấy cô làm vợ thật thì sao?
Nguyên chống tay lên bàn nở nụ cười baby của mình ra. Nhưng có lẽ là
mất tác dụng rồi, Trân gắp ít rau cải vào chén của mình, hằm hè nói:
-Ứ thèm!
-Cứ đợi thử xem!
Hai người cứ ngồi vừa ăn vừa đấu khẩu với nhau ko biết mệt, thỉnh
thoảng Dương cũng nhào vô mà trêu, nhưng sau đó lại tiếp tục ngồi….ăn.
Hôm nay Nguyên vui lắm. Cãi mãi cũng mệt nên cậu gắp một con tôm lăn bột thật to cho vào chén Trân để cầu hòa. Trân ngồi cắm cúi ăn ko thèm đoái hoài gì, 2 chàng trai cũng im lặng ngồi ăn. Nhưng chỉ vài phút sau thì
đâu lại vào đấy. Bờ Tây của biển rộn ràng lên nhờ tiếng trêu chọc của
Nguyên và tiếng phản bác lại của Trân. Dương có được một ngày cười đau
cả bụng. Sau khi xử xong các món mặn, cả 3 quay qua nhìn cái bánh kem
chằm chằm. Nguyên cầm chiếc dao cắt bánh cắt ra làm 3 phần. Lợi dụng lúc đó, Trân quệt lên mũi Nguyên một vệt kem, làm cậu trông cực ngố. Nguyên quyết tâm trả thù, định quệt vào mặt Trân ai ngờ lại trúng ngay trán
của Dương. Thế là cả ba người họ lại lao vào “cuộc chiến bánh kem” ko
cân sức.
Hôm nay, là ngày sinh nhật tuyệt vời và hạnh phúc nhất của Đặng Thanh Nguyên – tên trộm tài hoa.
“Ông trời ơi……xin ông hãy để cho cô ấy ở bên cạnh con…….mãi mãi!” *7:30 p.m:
Sau khi tiễn Dương về, Nguyên lặng lẽ đi ra mảnh đất trống đằng sau nhà mình, nơi có một ngôi mộ được xây bằng đá hoa cương
rất đẹp. Trên ngôi mộ có hình ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp đang
cười rất tươi, trông rất giống cậu. Nguyên quỳ xuống trước mộ, thắp một
nén nhang cho bà. Ánh mắt bây giờ của cậu chan chứa sự đau buồn rất
nhiều.
-Mẹ ơi! Hôm nay là sinh nhật lần thứ 20 của con này, con đã lớn rồi, thành một chàng trai rồi đấy mẹ ạk! Tiếc rằng mẹ ko thể dự
tiệc chúc mừng của con được. Thật sự hôm nay con vui lắm, thằng Dương nó lại bày trò chọc con mẹ ạk. Lúc nãy chắc nó cũng ra đây rồi nhỉ? Tụi
con giờ đẹp trai lắm phải ko? Hìhì.
Nguyên chắp tay nói, mắt
nhìn thẳng vào ngôi mộ. Trong cái ngày định mệnh ấy, máu đổ ko phải là
vài giọt. Những ám cảnh kinh hoàng ấy lại ùa về ko báo trước trong đầu
Nguyên. Cậu cứ quỳ như thế, mặc kệ những cơn gió biển đang hắt từng cơn
lạnh buốt vào người.
-Nguyên! Anh ko sao chứ?
Trân từ
trong nhà đi ra với chiếc áo