
g và đi theo cái mùi thơm
ngọt ngào ấy. Vừa mở cửa phòng ra là ngay lúc Trân ngồi xuống ghế, uống
một ngụm sữa. Nguyên nhè nhẹ khép cửa lại, chỉ hé ra một chút để quan
sát.
-Haiz, cứ như muốn gãy chân luôn vậy, đau ko chịu được!
Trân thở dài, đưa tay lấy chai oxi già và ít bông băng. Nguyên nghe sao mà trong lòng thấy nhoi nhói. Cậu nhìn xuống dưới sàn, bàn chân của
Trân tim tím lên, còn có nhiều vết trầy rướm máu trông tội vô cùng, lúc
nãy cô mặc quần dài nên cậu ko thể thấy, nếu thấy thì cậu đã ko “hành
hạ” Trân rồi.
Sau một hồi sát trùng cho vết thương, Trân bỗng bật cười:
-Thôi kệ, như vầy cũng ko sao! Nguyên khỏi bệnh là mừng rồi, đau thế nào cũng chẳng sao!
Nguyên tròn mắt ngạc nhiên. Trân còn có cái ý nghĩ như thế sao? Bản
thân mình bị gì thì ko lo, chỉ biết lo cho người khác. Nguyên cảm thấy
có lỗi vô cùng. Cậu mở cửa ra, lê tấm thân cao gầy của mình đi ra phòng
khách.
Trân thấy Nguyên đi ra thì giật mình, nuốt vội ngụm sữa vừa uống, lấy cái gối đệm kế bên che chân lại, lúng túng hỏi:
-Sao…anh ra đây….làm gì?...Ko nghỉ ngơi đi!?
Nguyên ko đáp lại mà giật phăng cái gối đệm ra. Trân hoảng loạn nhìn
Nguyên như một con thỏ yếu đuối đang đứng trước một con sói gian xảo.
Nhìn những vết thương trên đôi chân trắng ngọc ngà kia, Nguyên xót xa vô cùng. Cậu ngồi quỳ xuống đối diện với Trân, nhẹ nhàng nâng bàn chân của cô lên, dịu dàng hỏi:
-Có đau lắm ko?
Trân ko còn
cách nào để giấu liền miễn cưỡng gật đầu, cô đang chờ Nguyên xả cho một
trận. Nhưng ko, cậu bóp nhẹ lòng bàn chân của cô, Trân nhăn mặt la lên:
-Nguyên…đau…..
-Sao ngốc vậy hả? Cô có thể gọi taxi mà! – Nguyên vẫn ko nhìn Trân, gằn giọng nói.
Trân lắp bắp trả lời như một kẻ tội đồ đang trả lời thẩm phán:
-Tôi…ko thấy…chiếc taxi nào cả. Thấy thì tôi có ngoắc tay xin đi nhưng họ vẫn cứ chạy bon bon…..
-Khốn thật! – Nguyên nghiến răng, trong lòng đang thầm **** rủa bọn tài xế taxi vô tâm.
-Ơ, sao anh lại mắng tôi? – Trân cứ tưởng Nguyên **** mình liền phản bác lại.
-Ko…tôi đâu có nói cô, tôi đang mắng mấy ông tài xế taxi đấy mà!
-Hìhì.
Trân che miệng cười. Ngó 2 má hồng hồng trên khuôn mặt bầu bĩnh đáng
yêu kia, Nguyên cũng cười theo, nhưng chỉ là phớt qua, như một cơn gió
vậy. Bôi thuốc xong cho Trân, Nguyên leo lên ghế ngồi cạnh cô. Cảm giác
khó chịu lại vây lấy cậu, có thể là do nắng nóng, kì sau phải mua máy
điều hoà mới được. Nguyên mệt mỏi dựa lưng vào ghế, thở hắt ra. Trân kéo tay áo Nguyên và nói:
-Nếu anh mệt, thì nằm xuống đây đi!
Nguyên nhìn Trân 1 lúc, rồi trề môi:
-Gối đầu lên đùi cô ák? Ko biết ngượng àk? Với lại đùi cô toàn là xương thì nằm có khi mệt thêm. Tôi thà nằm cái gối trong phòng hơn!
-Anh nói đùi ai toàn xương thế hả? Ko nằm thì thôi, tôi cũng chỉ hỏi cho có lệ.
Trân phồng má, đánh vào vai Nguyên 1 cái rồi cầm ly sữa lên uống tiếp.
“Đúng là đồ trẻ con!”
Nguyên phì cười khi thấy Trân có biểu hiện dễ thương như thế. Nói ko
thèm thế thôi chứ rốt cuộc cậu cũng nằm xuống, gối đầu lên đùi Trân,
nhắm mắt lại. Cậu cảm thấy êm, và…..tim đập nhanh hơn. Mùi hương hoa tử
đinh hương trên người Trân lan tỏa ra làm Nguyên thấy dễ chịu vô cùng.
Đây…….là cảm giác gì?
Bây giờ là 3 giờ chiều, trời vẫn còn
nắng, nóng hừng hực như lửa. Nhưng bên trong căn nhà nhỏ được hoa giấy
bao quanh khuất sau những ngọn núi kia lại ko cảm thấy nóng mà lại cảm
nhận được sự yên bình. Hai con người ở trong có những cảm xúc lạ lùng
vây lấy…………..
“Nếu em không ở đây cạnh anh nữa…… Anh có buồn không?”
3 ngày sau…….
*Trường Đại học Banwa – Khoa Thời trang:
-Bản thiết kế của Kim Thư rất đẹp, phù hợp và có sáng tạo, cô rất thích! Các em nên học tập Kim Thư nhé!
Cả lớp vỗ tay rào rào hưởng ứng lời nói của cô giáo. Những tiếng xì xào bắt đầu vang lên: khen có, ganh tị có…v…v…. Thư nhếch mép cười ra vẻ
hài lòng rồi yểu điệu cầm lấy bản thiết kế của mình bước về chỗ ngồi.
Sau cái ngày biết được Hoàng Hạ Quyên vẫn còn sống, dã tâm diệt trừ của Bảo Kim Thư càng dâng cao hơn. Nụ cười mưu mô thường ngày bị mất nay đã trở lại. Tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên, Kim Thư thu lại các
bản thiết kế của mình đang nằm ở trên bàn rồi nhanh chóng đi ra khỏi
lớp. Những cô tiểu thư “cùng cảnh ngộ” với cô cũng vội vàng chạy theo,
vui vẻ bắt chuyện.
-Kim Thư giỏi thật, bản thiết kế của bạn đẹp lắm!
-Hơ, tôi là ai nào! – Thư vênh mặt đưa tay lên vuốt tóc kiêu kỳ.
Họ huyên thuyên đủ thứ 1 hồi, thì có 1 cô gái reo lên:
-A, là anh Hải Thanh khoa Kinh tế Tài chính kìa, dễ thương quá àk! Bên cạnh cũng có chàng nào đó cũng đẹp trai cực!
Kim Thư đảo mắt nhìn theo, đứng sững lại. Kia đúng là Nguyễn Hải Thanh
người cô yêu, và bên cạnh là…….Hoàng Nhật Anh. Chẳng phải hắn đã về Mỹ
rồi sao?
Hải Thanh và Nhật Anh lạnh lùng đi giữa hành lang, ko
thèm để ý đến những ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái xung quanh. 2 người họ bước qua Kim Thư, Nhật Anh liếc mắt nhìn cô vô cảm. Và một nụ cười
thành tiếng nhỏ nhất vang lên bên tai Kim Thư. Thư mím môi lại: “Bị đưa
vào tầm ngắm rồi sao? Ko thể như v