
hắn lên cáng, chuyển hắn
lên xe cứu thương.
Cho đến tận lúc này, đại bộ phận người có mắt đều nhìn ra được, Đỗ Mộ Ngôn vẫn cầm chặt tay Tần Tuyên Tuyên.
'' Chân của em cũng bị thương, cùng nhau đi.....'' Thanh âm Đỗ Mộ Ngôn kiên quyết.
'' Tuyên Tuyên, chân của con...'' Lúc này Tần Quốc Đống mới chú ý tới vết thương dữ tợn trên đùi cô, không khỏi mở to mắt.
'' Được rồi, những người không có quan hệ thì tránh ra, chúng tôi muốn đưa người đến bệnh viện!'' Nhân viên y tế bắt đầu đuổi người, chính là lại
hướng về Tần Tuyên Tuyên nói: '' Cô cũng lên xe!''
Tần Quốc Đống cùng Lý Thi muốn đi theo, lại bị nhân viên ngăn lại: '' Trong xe không thể chứa được nhiều người như vậy, thật xin lỗi.''
Tần Tuyên Tuyên không còn cách nào khác chỉ có thể cùng lên xe, nói với Tần Quốc Đống: '' Ba, con không sao! Có gì con sẽ gọi cho ba.''
'' Tuyên Tuyên!'' Tần Quốc Đống chỉ kịp gọi một tiếng, cửa xem cứu thương đã đóng lại.
Xe chuyển động, nhân viên y tế bắt đầu cấp cứu cho vết thương của Đỗ Mộ Ngôn.
Tần Tuyên Tuyên đợi ở một bên, trong lòng vô cùng khẩn trương, cái gì cũng
không dám hỏi, chỉ sợ làm chậm trễ đễn việc cứu chữa của bọn họ. Đỗ Mộ
Ngôn đã hôn mê, im lặng nằm trên giường, không nghe thấy tiếng hô hấp.
Có nhân viên chăm sóc lại đây kiểm tra vết thương của Tần Tuyên Tuyên,
nói: ''Miệng vết thương của cô có chút sâu, phải tiêm, tôi sẽ cho cô có
sự chuẩn bị, sẽ có chút đau đấy.''
'' Được, làm phiền cô!'' Tần Tuyên Tuyên lúc này mới thu hồi tầm mắt nhìn về phía Đỗ Mộ Ngôn, nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Xử lý xong miệng vết thương, cô dường như không có cảm giác đau đớn, chỉ
vì hiện tại tâm tình của cô chỉ có thể dùng từ '' loạn như ma'' để hình
dung.
Trong suy nghĩ của cô, cô cùng Đỗ Mộ Ngôn chỉ là hai người quen biết rất bình thường, vì sao hắn phải cứu cô mà chịu thương nặng như vậy? Cho đến lúc này, cô mới có thể tỉnh táo ngẫm lại, nhớ lại tất cả biểu hiện lúc nãy
của hắn.
Bộ dáng khi nãy khi hắn nhìn cô, mọi hành động cử chỉ, đều chứng minh một
chuyện - hắn thích cô, thậm chí so với cô tưởng tượng còn nhiều hơn. Vừa rồi ở tình huống nguy hiểm như vậy, hắn cứu cô, dường như chỉ có thể
dựa vào bản năng đi? Nếu không phải thời điểm cô gặp nguy hiểm trong
nháy mắt có thể phản ứng nhanh đến vậy, thì sao hắn có thể kịp thời cứu
cô? Nếu như hắn suy tính kỹ sau đó mới hành động, thì người hiện giờ bị
thanh gỗ đâm bị thương nằm ở đây, phải là cô mới đúng? Nếu như hắn là vì xem trọng ba cô, như vậy sao có thể có hành động như vậy?
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Đỗ Mộ Ngôn được dùng tốc độ nhanh nhất đem đi
cứu chữa, mà Tần Tuyên Tuyên thì lại có nhân viên y tế khác đem đi khâu
miệng vết thương.
Sau khi miệng vết thương được khâu lại, cô liền ngồi ở trước cửa phòng mổ.
Cô liên lạc với Tần Quốc Đống, báo cho ông biết mình không có việc gì,
đang ở phòng cấp cứu chờ, ông có thể trực tiếp đến đây tìm cô.
Tắt máy, Tần Tuyên Tuyên nhìn cửa phòng giải phẫu, hai tay thoáng nắm chặt, lòng tràn đầy khẩn trương. Khuôn mặt tái nhợt của Đỗ Mộ Ngôn thường
xuyên xuất hiện trong đầu cô, cô cũng không muốn nghĩ nhiều tới vấn đề
này, hiện tại cô chỉ mong hắn có thể bình an vô sự.
Đám người Tần Quốc Đống cùng Lý Thi rất nhanh đã tới nơi, thấy vết thương ở chân của Tần Tuyên Tuyên đã được xử lý ổn thỏa, Tần Quốc Đống yên lòng, ngồi cạnh Tần Tuyên Tuyên cùng nhau đợi cuộc phẫu thuật kết thúc.
Tần Quốc Đống đến, đối với cô mà nói là một loại an ủi vô cùng lớn, giống
như giống như trong nháy mắt có thể tìm được người đáng tin cậy.
Tần Quốc Đống vỗ nhẹ mu bàn tay cô, cũng không hỏi cô lúc đó đã xảy ra
chuyện gì, chỉ là im lặng cùng cô chờ đợi. Mà Lý Tái cùng đạo diễn Vệ
theo sát đằng sau không được bình tĩnh như vậy, trước cửa phòng phẫu
thuật đi đi lại lại, một phút cũng chưa dừng lại, nếu Đỗ Mộ Ngôn xảy ra
chuyện gì, hai người bọn họ cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Tần Quốc
Đống trấn an hai câu, hai người mới biết không đủ sức, chỉ có thể cùng
nhau ngồi xuống chờ.
Mấy người vẫn luôn ngồi chờ ở phòng cấp cứu, trong lúc đó có cảnh sát lại
đây hỏi tình hình, họ cũng đem những điều mình biết nói ra, cho đến tận
lúc này, Tần Quốc Đống mới từ trong miệng của Tần Tuyên Tuyên mà biết
được, trong khi vụ nổ xảy ra, Tần Tuyên Tuyên ở ngay khu vực gần đấy, bị dọa cho ngây ngốc. Thời điểm có tiếng nổ xảy ra rất gần nơi cô đứng, là Đỗ Mộ Ngôn bảo vệ cô, nên cô mới không bị thương quá nặng, mà bản thân
Đỗ Mộ Ngôn lại bị thanh gỗ đâm cho bị thương. Hai người dìu nhau ra
ngoài, sau lại gặp Lý Tái ở ngoài cửa, có thêm sự trợ giúp của hắn mới
thoát ra được.
Sau khi từng người bị hỏi qua, Lý Tái cũng hỏi lại cảnh sát rốt cuộc là có
chuyện gì xảy ra, nhưng đối phương vẫn chưa nói rõ, chỉ nói nguyên nhân
sự việc vẫn đang được tiến hành điều tra.
Sau khi cảnh sát rời đi, mấy người bọn họ lại lo lắng đứng ở ngoài cửa
phòng phẫu thuật thật lâu, cuối cùng, cửa cũng mở ra, bác sĩ mang theo
vẻ mặt mệt mỏi bước ra ngoài.
Người ở bên ngoài lập tức tiến lên tiếp đón.
'' Phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân đã thoát khỏi nguy