
con thêm một hộp nữa.''
Tần Tuyên Tuyên sẵng giọng: '' Ba! Chẳng lẽ con là thùng cơm chắc?''
Thấy con gái trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ, Tần Quốc Đống cũng thả lỏng
cười nói: '' Cho dù có là thùng cơm, cũng là con gái ba thương nhất. ''
'' Ba, nào có ai như ba khen con mình như thế......'' Tần Tuyên Tuyên cúi đầu cười rộ lên.
Tần Quốc Đống lại nói: '' Tuyên Tuyên, nếu con thấy chán, buổi chiều có thể ra ngoài mua sắm.''
'' Không sao đâu ba, xem bọn họ diễn còn thú vị hơn. Hơn nữa, con cũng đã
đi hết Minh Thành này rồi, nhưng nơi đẹp và hiếm lạ cũng đã ngắm vô số
lần, nên không có hứng nữa.'' Tần Tuyên Tuyên lắc đầu, cô chính là một
'' trợ lý '' chuyên nghiệp, sao có thể bỏ ba lại bản thân lại chạy ra
ngoài chơi? Hơn nữa cũng giống như cô đã nói, Minh Thành này cô sớm đã
quen thuộc, đi tiếp cũng không còn nơi nào thú vị.
'' Vậy thì tùy con, dù sao đây cũng là chủ ý của con.'' Tần Quốc Đống cười gật đầu.
Sau khi ăn trưa xong nghỉ ngơi một lát, đoàn làm phim tiếp tục công việc,
Tần Tuyên Tuyên như cũ đóng vai người đứng ngoái quan sát.
So với buổi sáng là '' kịch văn '', thì buổi chiều đều là ''kịch võ ''.
Bối cảnh bộ phim dù sao cũng là thời kỳ chiến loạn, kịch võ vậy mà thật
xuất sắc, có không ít cảnh chiến tranh, tuy nhiên cảnh này lại cần một
số lượng lớn diễn viên quần chúng, thậm chí còn phải quay cả ở sân ngoài trời, hiện tại đang đóng đều chỉ là một vài nhân vật tiểu tốt.
Thật ra một ngày hôm nay vốn dĩ là quay cảnh ''văn '', tuy nhiên vai phụ
quan trọng Vu Lương ngoài ý muốn bị đuổi, làm cho rất nhiều cảnh cũng
không có cách nào để quay, chỉ có thể trước tiên đem kịch võ chuyển lên
trước.
Cô cũng không hiểu rõ lắm về việc phân biệt kỹ xảo biểu diễn, nhưng xem
kịch võ hiển nhiên so với kịch văn hấp dẫn hơn, không có cảm giác buồn
ngủ như buổi sáng. Bởi vì là kịch võ, Tần Quốc Đống ít nhiều có thể chỉ
dẫn từng phần, sau đó nhanh chóng quay lại chỗ ngồi cùng Tần Tuyên
Tuyên, hai cha con ngồi xem diễn.
Không đến một tiếng sau, Đỗ Mộ Ngôn cả buổi trưa cũng không ở đây lại xuất
hiện, trực tiếp ngồi bên cạnh Tần Quốc Đống, cùng ông tham khảo một chút về vấn đề bộ phim. Thỉnh thoảng hắn sẽ hỏi ý kiến của Tần Tuyên Tuyên,
cô cũng đều dựa theo tình hình thực tế mà nói.
Chờ sau khi Đỗ Mộ Ngôn bị Lý Thi gọi rời đi, Tần Tuyên Tuyên mới nhỏ giọng
hỏi Tần Quốc Đống: ''Ba, anh ta... thực sự đối với bộ phim này để tâm
như vậy ư? Tại sao vậy?''
'' Đó là đương nhiên. Anh ta đều vì bộ phim này mà đến tận nhà chúng ta,
có thể không để ý hay sao? Về phần tại sao......cũng chỉ có anh ta biết
thôi.'' Tần Quốc Đống nói.
Lần đầu tiên Đỗ Mộ Ngôn tới nhà đã nói thành lập một công ty điện ảnh và
truyền hình là giấc mơ của hắn, cho nên hắn muốn có được một khởi đầu
tốt đẹp. Nhưng cái lý do này, thật sự có thể khiến cho hắn dụng tâm đến
vậy sao?
Thời điểm kết thúc một ngày quay phim, cũng không phát sinh thêm vấn đề gì,
đạo diễn nói ngày đầu tiên mọi người đều vất vả, Đỗ tổng muốn mời mọi
người ăn cơm. Tuy rằng Đỗ Mộ Ngôn có chút làm người khác không dám đến
gần, chuyện hắn đuổi diễn viên ngày hôm nay cũng thật dọa người, nhưng
nếu đã mời đi ăn, ai lại ngốc không đi cơ chứ?
'' Thật ngại quá, vợ con tôi đều đang ở nhà chờ tôi về ăn cơm, tôi không thể đi được rồi.'' Tần Quốc Đống uyển chuyển cự tuyệt.
Đạo diễn Vệ nhìn ông, cũng không miễn cưỡng nữa, nhưng ánh mắt lại đặt trên người Tần Tuyên Tuyên: '' Giáo sư Tần đã không đi được, trợ lý của ngài nên đi thay.''
Nếu Tần Tuyên Tuyên thực sự là trợ lý Tần Quốc Đống, giới tính còn là nam,
nói không chừng ông có thể để cô ở lại, nhưng cô lại là con gái ông, ông sao có thể để co ở lại vào buổi tối chứ?
'' Cô ấy còn nhỏ, chưa quen cuộc sống ngoài xã hội, làm phiền tới hứng thú của mọi người thì thật không tốt'' Tần Quốc Đống cười nói: ''Đạo diễn
Vệ, mọi người cứ đi đi, mai lại gặp.''
'' Đúng vậy đạo diễn Vệ, chúc mọi người đi chơi vui vẻ!'' Tần Tuyên Tuyên cũng nói.
Tần Quốc Đống đã nói như vậy, đạo diễn Vệ cũng không nói thêm gì nữa, đành phải thả hai người đi.
Đến khi ngồi trên xe cùng Tần Quốc Đống, Tần Tuyên Tuyên lộ ra bộ dáng như tránh được một kiếp.
'' Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là một đi không trở lại rồi.''
Tần Quốc Đống cười cô: '' Nói linh tinh cái gì đâu!''
'' Ba, tửu lượng của con rất kém, nếu thực sự đi theo bọn họ ăn cơm uống
rượu, khẳng định là con bị hạ gục. '' Tần Tuyên Tuyên bộ dạng nghĩ đến
phát sợ. Cô bỗng nhớ lại một lần, khi đó cô vẫn còn là nhân viện phòng
thiết kế, đi cùng bộ phận tiêu thụ ăn cơm, kết quả uống không ít rượu,
cuối cùng vẫn là Đỗ Mộ Ngôn giải cứu cho mình.
Về đến nhà, Đường Vi hiển nhiên quan tâm hành trình ở đoàn làm phim của
hai cha con, nghe thấy hai người miêu tả sinh động y như thật, tâm tình
bà rốt cuộc cũng thả lỏng.
Ngày hôm sau, Tần Tuyên Tuyên như cũ theo ba đến đoàn làm phim. Vốn tưởng
rằng Đỗ Mộ Ngôn ngày hôm qua không sai biệt lắm ngây người cả một ngày ở đoàn phim còn chưa tính, đáng lẽ hôm nay bận bịu nhiều việc nên nhanh
chóng rời đi, không nghĩ tới hắn vẫn còn