
với khi tỉnh làm anh đau lòng hơn rất
nhiều lần.
Bởi vì
cô uống rượu, Diệp Dĩ Trinh cũng không muốn lái xe, anh gọi điện cho tợi lý vừa
lúc ở thành phố B đến đây lái.Người trợ lý vừa đến thấy boss nhà mình đang ôm
một cô gái ngồi ghế sau, hai con mắt muốn rớt ra ngoài.Cô chỉ mới làm việc với
Diệp Dĩ Trinh, cho nên cô không biết đến Ôn Nhiễm.
"Diệp tiên sinh, đây là?"
Môi anh khẽ nhếch lên, trả lời rất bất đắc dĩ:"Là
oan gia của tôi."
Người trợ lý há miệng rồi vội chạy lên lái xe.
Ôn Nhiễm uống rượu xong luôn rất im lặng, chỉ cần cho
cô nằm, cô sẽ từ từ ngủ.Trợ lý láy xe cố gắng giữ ổn định, cho nên Ôn Nhiễm
càng ngủ yên hơn, túm lấy áo khoác của Diệp Dĩ Trinh.
Oan gia.
Diệp Dĩ Trinh khẽ cười, nhớ tới khi mới ở khách sạn,
cô uống rượu, nằm trên bàn thì thào rất lâu, mà anh ngồi đối diện, chăm chú
lắng nghe.
"Anh biết không?Lúc em tham gia cuộc thi CPA, rất
khó khăn, tới khi gần tốt nghiệp, sơ yếu lí lịch của em cũng thiếu nhiều, tất
cả công sức như chìm trong đáy biển."
"Mẹ em nói, không sao cả, bà nuôi em..."Cô
bỗng nhiên nở nụ cười,"Anh nói xem, hai mươi hai tuổi đầu sao còn để mẹ
nuôi kia chứ."
Anh nghe, tay khẽ đưa ra vuốt mái tóc cô, không ngờ cô
đột nhiên ngồi thẳng đầy, lấy tay vỗ vỗ mặt mình, vừa nói:"Không tiền đồ,
rất là không tiền đồ..."
Diệp Dĩ Trinh rốt cục không nghe nổi nữa, vội bước
sang chỗ cô ôm lấy.Ôn Nhiễm kinh hoàng, hai tay vô tình vòng qua cổ
anh:"Em không say."
"Anh biết."Anh ôn nhu nói.
"Em không uống say, không cho anh ôm."
Nắm lấy cánh tay đang hất lung tung của cô, anh cúi
đầu dựa vào trán cô:"Anh không ôm em, anh muốn đưa em về nhà."
Ôn Nhiễm thấy mình như đang mơ, cô nhớ lại những ngày
còn sống vô tư lự, cô có ba, có mẹ.Có một ngày ba mang cô về thành phố B, trời
đầy tuyết, ba đặt cô giữa một đám người xa lạ, cô nghe ba nói:"Nhiễm
Nhiễm, đây là ông nội, là bác trai bác gái của con, cô bé này là con gái của
bác mới sinh ra, chào họ đi con."Rồi sau đó chợt một ánh sáng lóe lên, cô
lại ở giữa trời đầy tuyết, nhưng không còn ba nữa, là mẹ, mẹ cùng cô đứng ngoài
cánh cửa cao đó.Trời đông giá rét, mũi của cô cũng hồng, mẹ dỗ dành:"Nhiễm
Nhiễm, chờ một chút nữa thôi, sẽ có người ra mở cửa."
Khi ngủ nước mắt cô vẫn rơi, không vì cái gì khác, chỉ
là vì nhớ lại, vì đau lòng.Cô sống chưa nhiều năm, nhưng đã rất mệt mỏi rồi,
người có thể mở rộng vòng tay ôm cô, thế mà từng bước từng bước rời xa cô, cô
không biết làm sao cả.Giống như người bị phán tù chung thân, không sao cứu
được.
Bỗng nhiên Ôn Nhiễm thấy có người đang lo lắng, một
cái gì đó nóng nóng đặt lên trán, rất hư ảo.Cô không dám mở mặt, chỉ càng nắm
chặt tay, không nhúc nhích.
"Ôn Nhiễm."Một người gọi tên cô,"Chỉ là
ác mộng thôi, đổi tư thế ngủ được không?"Sau đó có một bàn tay nâng đầu cô
lên, cô rơi vào một vòng ôm rất ấm, ấm quá.
Trong bóng tối Diệp Dĩ Trinh gác tay lên đầu, lẳng
lặng nằm bên sườn giường, che chở cho cô, không để cô rơi xuống.
Cô ngủ không ngon, anh biết.Cô gặp ác mộng, trong mở
còn khóc nức nở, anh nhìn không được, chỉ biết dùng khăn nóng thay cô lau đi.
Thực ra cô rất giận, lúc trở về ánh mắt cô nhìn anh,
anh biết cô rất giận.Cô không muốn nói chuyện, anh cũng nhân nhượng cô, không
muốn để cô phát hỏa.Anh chờ cô bình tĩnh lại, anh sẽ nói hết cả cho cô.
Nhưng mà giống như cô muốn quấy rồi, cứ khi xây dừng
được không khí, cô bé này lại không phối hợp, anh cũng không còn cách nào, chỉ
biết chờ thời cơ.
"Chờ một chút nữa thôi."Anh hôn trán cô, ôm
cô ngủ.
Ôn Nhiễm ngủ rất lâu, rất lâu
Khi cô mở mắt ra cũng đã là sáng sớm ngày hôm sau.Ôn
Nhiễm vỗ vỗ cái trán đau nhức, mắt đảo quanh bốn phía, nhìn ngắm xong trong đầu
cô lại reo lên hồi chuông cảnh báo.
Cô bị người đó mang đi.
Nhìn đến bên giường, một ly nước nóng đã được chuẩn bị
ngay bên cạnh, cô bưng lên, nhìn chăm chú một lát rồi uống một ngụm, là trà
mật, độ ấm rất vừa phải.
"Tỉnh rồi sao?"Giọng nói trầm thấp vang lên
khiến Ôn Nhiễm hốt hoảng, ly nước trong tay suýt rơi ra ngoài, may mắn là có
người nào đó nhanh tay lẹ mắt nắm chặt tay cô, một cảm giác vô cùng ấm áp.
Hơi thở của anh phả lên tai cô, tim đập càng lúc càng
nhanh.
"Nước không nóng nữa để anh đổi cho em ly
khác."
"Không cần."Cô lập tức kêu lên.
Diệp Dĩ Trinh ngừng lại:"Cũng được, em rửa mặt
trước đi rồi ra ăn, đồ ăn sáng anh chuẩn bị xong rồi."
"Không cần."Cô cúi đầu, tối qua say rượu, cả
người đã uể oải lắm rồi, giờ cô chẳng còn sức lực mà cầm cái gì nữa huống chi
là tức giận:"Mai tôi phải đi làm, hôm nay sẽ về thành phố T, nếu không về,
mẹ sẽ lo lắng."
"Anh đưa em đi."
"Không cần."Cô lại cự tuyệt rồi bước thẳng
ra cửa, chuẩn bị rời đi.
"Ôn Nhiễm."Anh thấp giọng gọi cô, cô nhìn
thoáng ra sau có thể thấy anh đứng ngay sau lưng cô:"Đừng đi được
không."
Anh cứ như thế nắm lấy tay cô, có chút bướng bỉnh.Ôn
Nhiễm nhìn anh:"Tôi, tôi vì sao phải nghe lời anh?"
Diệp Dĩ Trinh chăm chú nhìn cô:"Em đã đồng ý nói
chuyện với anh, giờ là thời điểm tốt nhất."
Ôn Nhiễm nghe xong càng muốn đi hơn:"Xin hỏi anh
muốn cù