
Chỉ là cảm thấy, hai chị em nhà cô, thật giống nhau
mà.
Hai người cùng nhau trầm mặc.
Ngay khi Ôn Nhiễm đang mở màng ngủ, bỗng nhiên nghe
một tiếng ầm thật lớn, hình như là từ phòng bên cạnh truyền sang.Cô cuống quýt
đứng dậy, chạy sang thư phòng.
Cửa phòng mở lớn, Kiều Vũ Phân chạy sang trước cô,
ngăn không cho cô vào.
"Nhiễm Nhiễm, đừng vào, đừng vào..."
"Xảy ra chuyện gì?Bác để cháu vào"
"Nhiễm Nhiễm..."
"Cho nó vào."Giọng ông nội từ trong truyền
ra, Kiều Vũ Phân khi đó mới không ngăn cản cô nữa.
Vừa bước vào phòng, Ôn Nhiễm đã bị tình cảnh bên trong
làm cho hoảng sợ.Trên người mẹ từng giọt nước trà từ từ nhỏ xuống, bên dưới là
mảnh vỡ của ly tách.Ôn Nhiễm hoảng sợ chạy về phía mẹ.
Ôn phu nhân một tay che ngực, cũng giống như cô, ngỡ
ngàng nhìn mấy mảnh nhỏ dưới chân.
Ông nội chỉ vào mặt mẹ, tức giận hét lên:"Cô cô
nói lại những lời lúc nãy một lần nữa xem."
Mặt bà đã trắng ra, như không còn chút khí.Ôn Nhiễm
định đỡ lấy mẹ, lại bị bà đẩy ra:"Tôi nói, con tôi không muốn, dù có chết
tôi cũng không ép buộc nó."
"Vậy cô muốn nó rập khuôn theo bước của cô phải
không.Tìm một nhà không môn đăng hộ đối để hối hận cả đời."Ông hét
lên."Cô hủy đời con ta, giờ còn muốn hủy đứa con gái duy nhất của nó, ta
nói cho cô biết, cô đừng hòng."
"Là ai hủy?Nếu không phải ông bảo thủ, chúng tôi
đã có thể sống cùng nhau."Ôn phu nhân không còn chút sức, giọng yếu
dần,"Anh ấy cũng sẽ không chết, sẽ còn sống rất tốt...."
"Cô!"Ông nội tức giận nhấc tay lên, lại từ
từ hạ xuống, trợn mắt nhìn tay mình bị Ôn Nhiễm nắm lấy.
Vẻ mặt cô vẫn kinh hoàng nhưng đôi mắt lại rất
đỏ:"Ông nội, kết hôn hay không hay là lấy ai, mẹ con không thể thay con
quyết định."
Ông nội bớt tức giận hơn:"Vậy nghe ta."
Ôn Nhiễm nhìn ông rồi cười:"Ông, cũng không thể
thay con quyết định."Mắt ông như phát hỏa, Ôn Nhiễm lặp lại lần
nữa:"Con đã trưởng thành, sẽ không trơ mắt đứng nhìn ông một lần nữa đánh
con hay mẹ con.Dù là vô tình hay cố ý, con cũng sẽ không để ông gây ra vết
thương nào cho mẹ con con nữa."
Câu nói đầy khí thế này, giờ không còn khiến cô đau
lòng nữa, giọng khàn khàn:"Ông nội, Triệu Vị Xuyên không hợp với con,
chúng con đã ở cạnh nhau một khoảng thời gian rồi nên hiểu rõ.Cho nên, ông từ
bỏ đi."
Ôn lão gia mở to mắt nhìn cô, trong ánh mắt bừng lên
ngọn lửa giận dữ.Ôn Nhiễm đã từng rất sợ ánh mắt này, đó là người đã gây cho cô
nhiều thống khổ.Nhưng mà giờ cô mới biết, những đau khổ đó hai người không nhất
thiết phải nhận thấy, chỉ cần mình làm cho mình vui là được.
Ôn Nhiễm quay đầu nói với mẹ:"Mẹ, mình về."
Ánh mắt bà ẩm ướt nhìn con:"Ừ."
Cuối cùng cũng đến được thành phố T, Ôn Nhiễm và mẹ
cũng gần như kiệt sức.Nhưng mà cô vẫn phải dìu mẹ về sô pha, bưng một chậu nước
ấm rửa chân cho bà.Mẹ cô hôm nay đặc biệt mang giày cao gót, mệt nhọc cả ngày,
chắc giờ khó chịu lắm.
Ôn phu nhân mở mắt nhìn con, xoa xoa đầu.
Ôn Nhiễm vừa rửa vừa hít một hơi, ghìm vị chua xót nới
sống mũi.Động tác của mẹ càng dịu dàng hơn, cô lại càng không nhịn được, nước
mắt cứ thế rơi xuống cổ chân bà.
"Nhiễm Nhiễm đừng khóc, mẹ không có việc
gì."
"Dạ."Cô lên tiếng,"Con không khóc, chỉ
là bị cảm, mũi không thoải mái mà thôi."
"Đươc rồi."Ôn phu nhân cười,"Hôm nay
thời tiết hơi lạnh, mẹ cũng bị cảm, con dìu mẹ vào phòng nằm được không?"
"Vâng."
Ôn Nhiễm lau khô chân cho bà, đỡ bà vào phòng, phủ
giường chiếu lại.
"Mẹ nằm nghỉ một lát, con đi nấu nước gừng nóng,
uống nước nóng sẽ đỡ hơn."
"Ừ."Ôn phu nhân cười cười, nhìn Ôn Nhiễm
đóng cửa đi ra ngoài
Trong nhà không còn gừng, Ôn Nhiễm suy nghĩ một lát
rồi cầm ví tiền đi ra khu hoa quả mua.Khi về nhà, vừa mở cửa ra chợt nghe thấy
tiếng nức nở rất nhỏ của mẹ từ trong phòng phát ra, rất yếu ớt, nhưng cô lại
nghe được rõ ràng.
Ôn Nhiễm vội chạy vào, định mở cửa ra nhưng lại phát
hiện bên trong khóa trái.
Cô tự nói với mình không được hoảng hốt, chỉ cần đi
tìm chìa khóa là được, nhưng mà tìm mãi cũng không tìm được chìa khóa phòng mẹ
đâu, cô rối loạn đến cực điểm.
Cô ra sức đập cửa:"Mẹ, mẹ ơi, mẹ mở cửa ra cho
con, mở cửa ra đi mẹ."
Người bên trong vẫn không có trả lời, Ôn Nhiễm vội đi
tìm đồ để phá cửa, vừa phá vừa khóc:"Mẹ, mẹ mở cửa ra đi, làm ơn."
Càng kêu càng sợ hãi, tiếng khóc của mẹ càng ngày càng
nhỏ, càng lúc càng mỏng manh.Một thứ sợ hãi chưa bao giờ có len lỏi trong tim.
Mãi đến khi di động trong túi vang lên, cô giống như
bắt được cứu tinh, màn hình điện thoại không ngừng nhấp nháy hai chữ:"Lão
Diệp."
Bệnh viện.
Đợi đã được một giờ, phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở
ra.
Bác sĩ mở khẩu trang, nói với người đàn ông vẫn đang
chờ ngoài cửa:"Không sao rồi, bệnh nhân bị cao huyết áp, não nhất thời bị
thiếu dưỡng khí, lại còn phát sốt.Đã tiến hành thở nhân tạo, giảm sốt, cho nên
tạm thời không đáng ngại nữa.
Người đàn ông thở ra, cười nhẹ:"Cám ơn bác
sĩ."
Vị bác sĩ cười cười rồi đi.Anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ
nhìn chiếc ghế dài cách đó không xa.Ôn Nhiễm đang ngồi ở đó.Nhìn xa thì có vẻ
không nhúc nhích nhưng đến gần sẽ thấy cả n