
gười cô đang run lên.Diệp Dĩ Trinh
cúi đầu nhìn cô chăm chú, sau đó mới vươn tay nắm lấy bả vai cô:"Ôn Nhiễm
bác gái không sao rồi."
Nói xong, Ôn Nhiễm từ từ ngẩng đầu, không hề chớp mắt
nhìn anh, giống như không hề nghe được âm thanh gì cả.
Diệp Dĩ Trinh lặp lại lần nữa lời vừa nói:"Bác
gái không sao rồi, em có muốn đi xem không?"
Ôn Nhiễm như phục hồi lại tinh thần, vội đứng lên đẩy
anh ra:"Tôi, tôi đi xem."
"Được rồi."Diệp Dĩ Trinh khẽ cười, nhìn cô
rời đi.
Bước chân Ôn Nhiễm có phần lảo đảo, nhưng anh lại
không dám đi theo, chỉ sợ càng làm cô kích động.Cho nên tốt nhất là nên đứng
đây chờ cô ra.
Diệp Dĩ Trinh ngồi xuống ghế dài, nhớ đến lúc vừa rồi
chạy vội đến nhà cô nhìn thấy cảnh tượng ấy.Người con gái nước mắt dàn dụa đang
ra sức đập búa vào cửa, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng, anh nhìn cũng còn thấy sợ.
Anh chạy lại lấy búa từ trong tay cô, chỉ một phát đã
mở được cửa ra.Ôn phu nhân nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.Anh cũng không kịp
nghĩ nhiều, ôm lấy bà đưa ngay vào bệnh viện.
Giờ anh chỉ có thể cảm ơn sự may mắn đó, nếu không
phải xe anh vừa lúc đi ngang qua nhà cô, chắc sẽ không kịp mất.Anh nhìn cô lúc
đó chắc cũng vậy, nếu anh đến trễ một giây, chắc cô cũng không sống nổi.
Phục hồi tinh thần lại Diệp Dĩ Trinh thấy Ôn Nhiễm
đang chạy vội đến chỗ anh.
"Mẹ tôi, sao còn chưa thấy tỉnh?"Tình thế vô
cùng cấp bách cô túm lấy tay áo anh mà lay.
Diệp Dĩ Trinh dịu dàng nói:"Bà quá mệt mỏi nên
đang ngủ."
"Nhưng tôi thấy mẹ còn đang sốt."
"Chỉ vừa mới dùng thuốc, chờ một lát mới phát huy
tác dụng."Anh kiên nhẫn giải thích.
Ôn Nhiễm yên lòng, buông tay anh ra.Lòng của Diệp Dĩ
Trinh khẽ chấn động, một lần nữa nắm chặt lấy tay cô.
"Anh muốn gì?"Ôn Nhiễm đề phòng nhìn anh, cố
gắng rút tay ra thì anh lại càng dùng lực.
Diệp Dĩ Trinh mỉm cười:"Tay em bị thương, nên dán
băng cá nhân vào."Nói xong anh lấy ra một cái băng cá nhân.
Anh nhẹ nhàng thổi miệng vết thương, giống như trước
đây lúc cô nghịch ngợm làm mình chảy máu, ba cũng sẽ như thế.Sau đó một tay anh
nắm lấy tay cô, tay kia xe băng ra dán lên miệng vết thương.Ba cô nói, dán vào
sẽ không đau nữa, bây giờ cũng là một loại băng dán cá nhân đó chăm sóc cho cô,
mũi cô lại cay xè.
Diệp Dĩ Trinh phát hiện mắt cô lại đỏ lên, hốt
hoảng:"Làm đau em à?"
Ôn Nhiễm lẩm bẩm:"Anh rất đáng ghét."
Anh ngẩn ra, như chưa nghe rõ.
"Tôi nói anh rất đáng ghét!"Ôn Nhiễm lau
nước mắt, đẩy anh ra rồi hét lớn lên:"Trên đời này người tôi ghét nhất chính
là anh."
Diệp Dĩ Trinh cứ im lặng như vậy đứng nhìn cô, để cô
phát tiết giận dữ.
"Dựa vào cái gì mà kì nghỉ đông của anh lại kéo
dài đến 4 tháng?Ai cho phép anh kéo dài ngày nghỉ?Dựa vào cái gì anh trêu chọc
tôi rồi thời điểm tôi cần anh nhất lại không thấy anh đâu?Vì sao tôi lại phải
thích anh như thế, ngoài anh ra ai cũng không muốn gả?Vì cái gì mà bởi vì anh,
tôi lại làm mẹ phải thương tâm khổ sơ?"Cô cứ lên án từng thứ một,"Ông
nội sắp nhận mẹ, nếu tôi đáp ứng, chấp nhận người mà ông chọn, ông sẽ nhận mẹ,
mẹ cũng không phải khó xử.Vậy mà vì sao lúc đó tôi còn nghĩ đến anh.Tại sao anh
lại đáng ghét đến như thế."
Nói xong câu cuối cùng cô cũng không nhịn hơn được
nữa, òa khóc.Như là một đứa trẻ mất đi thứ đồ chơi yêu thích nhất, khóc đến đau
lòng.
Diệp Dĩ Trinh đứng tại chỗ mà trố mắt ngỡ ngàng, mãi
lúc sau anh mới chậm rãi vươn tay ra, ôm lấy cô.Dù cô có giãy dụa anh cũng
không buông ra nữa.
Cũng giống như một lần ở bệnh viện trước đây, mẹ cô
nằm trên giường bênh, anh đứng ở ngã rẽ cầu thang, truyền cho cô một cái ôm ấm
áp như thế.Giờ đây, anh cũng lại an ủi cô như cách ban đầu.
"Ôn Nhiễm."Diệp Dĩ Trinh nhẹ nhàng
nói,"Là anh không tốt."
"Hu hu...."
Anh lau nước mắt cho cô:"Đừng khóc nữa được
không?"
"Hu hu..."
"Chờ bác gái ra viện, mình nói chuyện với nhau
được không."
"Hu hu..."
"Anh sẽ nói hết, tất cả đều nói hết với em."
Ôn phu nhân ở bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày, Ôn Nhiễm
kiên trì muốn bà ở lại theo dõi thêm một thời gian nữa.
Ôn phu nhân cười cười:"Bệnh mẹ không nặng, chỉ là
nhất thời bộc phát thôi.Ở bệnh viện lâu không chừng còn mang thêm bệnh nữa ấy
chứ."
Không lay chuyển được mẹ, Ôn Nhiễm đành làm thủ tục
xuất viện.
Khi mẹ tỉnh lại có hỏi cô là ai đưa đến bệnh viện, Ôn
Nhiễm ấp úng chưa trả lời.Nhìn bộ dạng đó của cô bà cũng đoán ra rồi.Cười cho qua,
không hỏi nữa.
Mẹ nằm viện hai ngày Diệp Dĩ Trinh cũng không hề xuất
hiện, chỉ nhắn một tin, nói là trường học có một hàng mục, hẹn cô vài ngày nữa
gặp lại.
Đừng thấy mặt là tốt nhất.
Ôn Nhiễm cắn môi, không chịu thừa nhận cảm giác mất
mát trong lòng đang dâng lên.
Mẹ xuất viện xong Ôn Nhiễm cũng xin phép nghỉ chăm mẹ
vài ngày rồi mới đi làm.
Hôm nay đi làm về trễ, Ôn phu nhân nói cho cô lúc
chiều Lâm Sanh có gọi điện tìm, còn nói điện thoại di động cô không gọi được,
Ôn Nhiễm lấy điện thoại ra mới biết bị hư rồi, cô vội lấy điện thoại bàn gọi
lại cho bạn.
Vừa thông máy, Lâm Sanh không chút nể mặt mà mắng cô
té tát, cô tự biết mình sai vội kiểm điểm:"Được rồi cô Lâm, không phải