
xem
là cùng thế hệ."Chỉ là kém nhau quá nhiều tuổi mà thôi.
Ôn Nhiễm gật gật đầu, nhu
thuận ăn cơm.Nhưng mà một lát sau cô nương nào đó lại "A" một tiếng.
Anh ngẩng đầu lên, thấy cô mở to hai mắt, kích
động:"Vậy hiện tại em không phải đồng lứa với Triệu Vị Xuyên sao?"
Diệp Dĩ Trinh:"..."
Tháng 10, ở ký túc xá xảy ra một chuyện đại sự - Đồng
Chu xuất ngoại.
Ôn Nhiễm khi nghe được tin cũng kinh ngạc hồi lâu.Lưu
Phỉ Phỉ vừa lật tờ tạp chí vừa nói:"Nghe nói trong hệ trao đổi học sinh với
một trường đại học của Mỹ, vài học sinh được gửi đi Đồng Chu cũng có một
suất.Cậu cũng biết chuyện trong nhà cậu ấy mà, chắc trường cũng chiếu cố
thêm."
Điều làm cho Ôn Nhiễm ngỡ ngàng đó là cô ấy lại không
đến được nước mà mình muốn:"Mỹ sao?"
"Ừ, nước Mỹ."Lúc này lại là Lâm Sanh trả
lời, hai người nhìn nhau, tránh không được cười khổ.
Đồng Chu đi cũng rất im ắng, nhân lúc mọi người không
ở kí túc xá đã thu dọn mọi thứ rồi ra sân bay.Khi trở về, ba người đã thấy
giường trống không.Sau một lát ngỡ ngàng, Ôn Nhiễm nhìn thấy trên giường mình
có một phong thư.Cô từ từ mở ra, đúng như cô đoán, là Đồng Chu để lại.
Cô xem xong, bức thư không phải là dài, giống như cô
ấy vội vàng viết lại, chữ có hơi ngoáy, chắc là không tốn nhiều thời gian,
nhưng có khi là....rất lâu mới có dũng khí để viết.
"Mình phải đi rồi, không phải đến Anh mà là nước
Mỹ.Tính ra vẫn cách nhau cả Đại Tây Dương, hy vọng biển khơi có thể đem tất cả
xóa đi không dấu vết.Mình không muốn nhớ lại, chỉ mong cậu có thể quên đi những
việc ti tiện mình đã làm, bởi vì một Đồng Chu như thế không đáng để cậu nhớ,
một người ngu ngốc, xấu xa, vì một chuyện nhỏ đã tổn thương đến người bạn duy
nhất.Người đó không vứt bỏ được một thằng đàn ông, vì thế đã vứt bỏ đi cả một
tình bạn chân chính."
Đặt thư xuống, Ôn Nhiễm thở dài một hơi.Cô không phải
muốn thù dai, chỉ là vì cô hiểu, quá nhớ người đã làm tổn thương mình thực sự
là vô cùng lãng phí.Nhưng đối với Đồng Chu, cô sẽ phá lệ một lần, sẽ nhớ về cô
ấy.
Diệp Dĩ Trinh vừa xem tình hình dầu thô thế giới vừa
hướng tầm mắt đến Ôn Nhiễm cách đó không xa.Cô đang ngẩn người, khá lâu rồi,
điều này chứng tỏ-lại có vấn đề.Anh khép máy tính lại, rót một ly nước ấm rồi
đi sang chỗ cô.
"Làm sao vậy?"Anh ngồi xuống chỗ đối diện,
mỉm cười vuốt vuốt tóc cô,"Không phải đang viết sơ yếu lí lịch sao, tự
nhiên lại ngồi ngẩn người như thế?"
Ôn Nhiễm thở dài, dùng một loại biểu cảm gọi là uể oải
nhìn anh:"Em có một người bạn vừa mới đi."
Anh lập tức hiểu:"Đồng Chu?"
"Vâng."
Trong ấn tượng của anh người này cũng khá trẻ con,
thường hay cười đùa sôi nổi bên cạnh cô.Anh nhẹ giọng hỏi:"Luyến
tiếc?"
"Em cũng không biết."Ôn Nhiễm tựa cằm lên
đầu gối,"Nghiêm túc mà nói, em còn không biết có nên xem cô ấy là bạn
không nữa."Khuôn mặt buồn rầu nhăn lại,"Nhưng mà, em lại không muốn
xem những người bên cạnh mình đều là người xa lạ, hoặc là không quen
thuộc."Mỗi một người bạn bên cạnh mình, cô đều luôn coi trọng.
Anh cười cười, bỗng nhiên cao giọng nói:"Bạn học
Ôn Nhiễm, bạn không nắm vững bài rồi."
Cô buồn bực nhìn anh.
Diệp Dĩ Trinh nhàn nhã dựa vào sô pha:"Còn nhớ
anh ở Public Finance đã nói gì không?"
"Nhớ."Ôn Nhiễm không có tâm tình, cạn sạch
sức lực trả lời.
Anh cúi người sang, cười nói:"Vậy em nên biết, em
không thể làm toàn bộ người bên cạnh mình vừa lòng.Một khi đã vậy, cần gì phải
để người khác làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình?"Anh cúi đầu dịu dàng
nhìn cô, ánh mắt có chút dung túng:"Ôn Nhiễm, trong thế giới này, có vài
thứ không quan trọng, nên buông tha cái gì thì cứ buông, nên vứt bỏ cái gì thì
vứt bỏ, như thế em mới lớn lên được, biết không?"
Ôn Nhiễm ngửa đầu, ngẩn ngơ như một đứa trẻ:"Mọi
thứ mình có, đều sẽ như thế sao?"
"Không".Anh thật lòng nói:"Buông một ít
mới có thể giữ lại những thứ tốt đẹp hơn."
"Phải không?"Cô thì thào tự hỏi, có chút mê
hoặc.
"Đương nhiên."Diệp Dĩ Trinh mỉm cười, điện
thoại bên cạnh cũng reo lên.
Điện thoại vừa thông, ngữ khí người đầu dây đã làm anh
nghiêm túc hẳn, Ôn Nhiễm buồn bực nhìn anh.Đợi đến khi anh tắt máy, vội
hỏi:"Sao vậy ạ?"
"Không có gì."Anh cười nhẹ, như thường lệ
xoa xoa tóc cô,"Có muốn về gặp ba anh nữa không?"
"Sao?"Ôn Nhiễm kinh ngạc.
"Ông bị ốm, nằm trên giường bệnh, lại muốn gặp
anh...và em."
Mới đó mà lần gặp Diệp Lão cũng đã nhiều tháng qua đi,
nhưng Ôn Nhiễm cũng không thể tưởng tượng được, bây giờ sẽ đến bệnh viện gặp
ông.Cuối hành lang, phòng bệnh đặc biệt, người đó đang nằm trên giường, lẳng
lặng ngủ.Xem ra hai người đến không đúng lúc rồi.
Diệp Vận Động ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, vẻ mặt
vô cùng lo lắng,"Tự nhiên ba hôn mê, không có dấu hiệu gì cả, bác sĩ nói
là ông mấy ngày nay bị áp lực nhiều.Ai, mấy ngày trước chị dọn phòng ba, luôn
nhìn thấy anh mẹ."
Diệp Dĩ Trinh nhíu mày kinh ngạc:"Để em đi gặp
bác sĩ."
Nhìn bóng dáng anh rời đi, tâm tình Ôn Nhiễm rất phức
tạp, cô ngồi xuống cạnh Diệp Vận Đồng.Chị hôm nay mặc thường phục, cho nên sự
sắc bén ngày thường cũng giảm đi không ít, nhưng mà,