
vẫn không quen.Ôn Nhiễm
ngượng ngùng muốn nói gì đó, thế mà Diệp Vận Đồng hỏi trước:
"Quần áo ướt vậy, bên ngoài trời mưa à?"
"Vâng."Ôn Nhiễm gật đầu,"Trời vừa mới
mưa, không to lắm."
Diệp Vận Đồng nhìn cô vài giây, sau đó nở nụ
cười:"Không cần quá khẩn trường, chị sẽ không hỏi em gì đâu."
"Vâng."
Diệp Vận Đồng nhẹ nói:"Em trai chị, mặt ngoài
nhìn ôn hòa vậy, thực ra đối với chuyện tình cảm của nói, người khác rất khó
nhúng tay vào. Nhất là khi nó đã tìm được người mà mình thích."
Tuy là chỉ một câu nói nhưng Ôn Nhiễm lại thấy xôn
xao.Vừa ngẩng đầu lên, thấy một cô y tá từ phòng Diệp lão đi ra, cô ấy cúi đầu
nói gì đó với Diệp Vận Đồng, thấy chị khẽ gật đầu rồi quay sang nói với Ôn
Nhiễm:"Cô bé à, ba tỉnh rồi, muốn gặp em đấy."
Ôn Nhiễm kinh ngạc, muốn, gặp cô sao?
Phản ứng của cô Diệp Vận Đồng thấy cả, chị vỗ vỗ tay
cô:"Đi đi, không sao đâu."
Khi Ôn Nhiễm bước vào, Diệp lão đang tựa vào đầu
giường, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng thì xoay người lại, mỉm
cười với cô:"Đến ngồi đi."
Ôn Nhiễm nghe lời ngồi xuống:"Bác thân thể khỏe
không ạ?"
"Vẫn vậy thôi."Diệp lão nhích lại gần, chọn
một tư thế thoải mái,"Đã bảy mươi tuổi rồi, đi sớm đi trễ cũng giống nhau
thôi."Nhìn Ôn Nhiễm, ông ôn hòa nói:"Cô bé à, Dĩ Trinh có nói với
cháu về mẹ nó không?"
"Có à, nhưng mà chỉ một chút."Ôn Nhiễm thành
thực trả lời.
Diệp lão mỉm cười:"Vậy thì đúng rồi, con ta lớn
lên, ngay trước mặt ta còn không chịu nhắc đến mẹ nó, không nói tới người
khác.Nhưng mà, cháu với nó xem ra cũng rất quan trọng."Nói xong ông liền
cười, nhìn Ôn Nhiễm:"Ta sống cả đời, có lỗi với không ít người, trong đó
có nó và mẹ nó."
Ôn Nhiễm vẫn chăm chú lắng nghe.
"Cô bé à, cháu nói xem người già này còn ngóng
trông điều gì nữa, chỉ mong con cháu có phúc, mình không mang lại phiền toái
cho nó.Không giấu gì cháu, Dĩ Trinh làm cho ta ngóng nó lâu rồi, từ khi nó tốt
nghiệp đại học, nhất là bây giờ.Đến nay nó mới cho ta một tin chính
xác."Nói tới đây Diệp lão cúi đầu, Ôn Nhiễm thấy lòng mình thắt lại, đoán
ra điều ông muốn nói là gì.
"Nhưng mà Ôn Nhiễm, nói thật cháu không thích hợp
với Dĩ Trinh."
Lại là ngữ khí chắc chắn như thế, Ôn Nhiễm sửng sốt,
ngồi yên một chỗ không nói được gì, chỉ lẳng lặng nghe ông nói.
"Cháu vẫn là một cô bé, cháu ỷ lại nó cho cháu
cảm giác ấm áp, nhưng chỉ là cảm giác mà thôi.Cháu có thể yêu nó như nó đã yêu
cháu không?Không thể sống thiếu nó được không?"
Ôn Nhiễm há miệng thở dốc, vấn đề này, cô chưa từng
nghĩ tới.Bị Diệp Lão hỏi như vậy, Ôn Nhiễm cũng tự hỏi mình, cô là vậy sao?
"Cháu..."Ấp a ấp úng, nói không ra một
chữ.Cô đối mặt sao được với người như ông, ông là tướng quân, trải qua sa
trường, am hiểu nhất chính là nghiền ngẫm tâm tư quân địch.Cô tính gì, trong
mắt ông chắc chỉ là chuyện nhỏ.
Diệp lão thừa thắng xông lên, giọng điệu vẫn rất ôn
hòa:"Cháu không biết, cháu cần nó đứng trước, thay cháu che mưa che gió.Ta
biết, ta khắc nghiệt, nhưng đàn ông mà, chắc chắn sẽ vì người phụ nữ mà che
chở, bảo vệ.Nhưng cháu còn trẻ, còn lớn lên, có một số việc cháu không hiểu, Dĩ
Trinh lại rất chiều cháu, sẽ làm cháu không lớn lên được, khi đó khoảng cách
giữa hai người càng dài, cháu hiểu không?"
"Cháu biết."Ôn Nhiễm nhẹ nói:"Mấy điều
này, cháu hiểu được."
Diệp lão thực vui mừng:"Hiểu là tốt rồi."
"Chỉ là..."Ôn Nhiễm chần chờ, sau đó nói
nhanh:"Cháu không nghĩ bởi vì mấy câu bác nói mà rời bỏ một người, điều đó
khiến cháu thực buồn cười."Cô vất vả lắm mới có dũng khí chấp nhận một
tình yêu, nói không chừng có thể có hạnh phúc.Dũng khí như vậy, có khi chỉ có
một lần này, bỏ qua cô sẽ nuối tiếc.
"Cháu biết cháu có nhiều vấn đề, nhưng cháu sẽ cố
gắng, sẽ lớn hơn."Ôn Nhiễm nói xong như hạ quyết tâm nhìn sang Diệp lão,
sáng lạn cười, giống như muốn xuyên thấu vẻ nặng nề của bầu trời kia, thẳng đến
lòng người:"Cho nên, bác có thể đừng phản đối được không?"
Diệp Tán ngỡ ngàng một chút, không nói ra lời, sắc mặt
cũng không tốt.Chính lúc này, Diệp Dĩ Trinh bước vào, anh nhìn thoáng qua hai
người rồi trầm giọng nói:"Bác sĩ nói không có vấn đề gì, ba nghỉ ngơi cho
khỏe."
Diệp Tán hơi hừ một tiếng.
Mỗi lần anh đến ông đều có bộ dạng này, anh cũng quen
rồi, chỉ khẽ mỉm cười kéo Ôn Nhiễm đi, bàn tay cô lạnh quá, anh nhíu mày, nhưng
cũng không nói nhiều.
Suốt đường anh cũng chẳng nói gì cả thẳng về đến đại
học B, anh mới hỏi:"Làm sao vậy?Em với ba nói chuyện gì?"
"Không có".Cô nói dối.
Diệp Dĩ Trinh không khỏi bật cười, anh đã giáo dục
nhiều lần như vậy mà đứa nhỏ này cũng không nhớ, xem ra cô thật sự không thích
hợp nói dối.Trong bóng tối, anh xuống xe cùng với cô, nhìn cô đi trước vài
bước, đường ẩm ướt, cô suýt nữa thì ngã sấp may mà anh đỡ kịp.
Ôn Nhiễm cúi đầu, nghe tiếng thở dài trên đỉnh đầu
mình, do dự một lát mới lúng ta lúng túng mở miệng:"Anh không cần lo
lắng."
"Sao?"ý gì thế?
"Em sẽ không vì người khác nói mấy câu mà dao động,
cho nên anh cứ yên tâm."
Đúng là ý này, anh khẽ nở nụ cười, dịu dàng
nói:"Anh không lo."
Hả?ÔnNhiễm kinh ngạ