
a, nhìn bài trí xung quanh, không khỏi hỏi:"Thầy, thầy Diệp, thầy
xác định, chúng ta muốn ở lại đây sao?"
Diệp Dĩ Trinh mỉm cười:"Ừ, anh muốn ngủ ở nơi
thoải mái một chút."
"Nhưng, nhưng mà cũng không cần...."Đắt tiền
như vậy chứ?Ôn Nhiễm nhìn khách sạn nổi tiếng lừng lẫy nhất của thành phố T,
nuốt lời muốn nói xuống.
Diệp Dĩ Trinh chợt hiểu tâm tư của cô:"Cũng có
chút đắt."
Ôn Nhiễm câm nín, người này, lúc nào cũng đọc được
lòng cô, nhưng mà, nghe câu nói tiếp theo của anh mà nghẹn đến hộc
máu:"Cho nên, chúng ta hai người thuê một phòng thôi vậy."
What??!!
Ôn Nhiễm bất an nhìn Diệp Dĩ Trinh bước tới bàn lễ
tân, ánh mắt không tự giác nhìn chằm chằm vào bờ môi kia, sợ anh sẽ nói lại
điều lúc nãy.Diệp Dĩ Trinh hơi mở môi, lại liếc nhìn Ôn Nhiễm một cái, đôi mắt
nhỏ của cô chợt lóe lên làm khóe môi anh khẽ nhếch lên.Xoa xoa đầu cô, nhìn cô
lễ tân trước mặt:"Tôi thuê hai phòng."
Vị tiểu thư trước mặt lịch sự cười:"Xin chờ một
lát, Diệp tiên sinh." Rồi sau đó đưa sang hai chiếc chìa khóa.
Một nhân viên khách sạn dẫn hai người đi, Ôn Nhiễm
theo sau Diệp Dĩ Trinh, có chút oán trách:"Thầy Diệp, thầy là khách quen ở
đây sao"Vị tiểu thư ngoài kia còn nói với giọng điệu quen thuộc như thế
làm cô không thể không hoài nghi.
Diệp Dĩ Trinh khẽ ừ, đưa đưa chìa khóa trong
tay:"Phòng vip khách sạn này chú út của em cho anh khi đến công tác ở GP,
xem như là phúc lợi của công ty đi."Lời này không phải là giả, anh làm
việc ở thành phố B, nhưng vẫn phải ghé qua GP cho nên không tránh khỏi việc đi
tới đi lui giữa hai thành phố.Đôi khi có việc, không về kịp, thường ở trong này
một đêm.
Nhưng mà, vào tai Ôn Nhiễm lại thành một cảm giác
khác: cô bị đùa giỡn...
Phòng rất lớn, Ôn Nhiễm dựa vào cửa thở dài, trong
lòng vẫn rất bất ổn, vất vả lắm mới bình phục được lại nghe tiếng gõ cửa bên
ngoài.Ôn Nhiễm do dự một lát, mở kính nhỏ trên cửa ra xem.
"Thầy Diệp?"Nhìn rõ người đến, Ôn Nhiễm vội
vàng mở cửa ra.
"Đây là đồ lúc nãy mua ở siêu thị, nếu không quen
dùng đồ khách sạn thì hãy dùng."Nói xong anh đưa một cái túi sang, Ôn
Nhiễm nhìn qua một chút, tất cả đều là sữa rửa mặt.
"Vâng ạ."Đúng là làm sao dùng quen kia chứ,
loại khách sạn cao cấp này là lần đầu tiên cô đến.
Ngẩng đầu lên Diệp Dĩ Trinh vẫn còn đứng ở cửa, Ôn
Nhiễm mặt đỏ bừng, hỏi:"Thầy Diệp, còn việc gì à?"
Diệp Dĩ Trinh cười nhẹ, vuốt vuốt mái tóc hỗn độn của
cô:"Không có gì, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."Ôn Nhiễm lúng túng nói, rồi đóng
cửa lại.
Cô nhanh chóng tắm nước nóng rồi thoải mái nằm phịch
trên giường lớn mềm mại giữa phòng, ôm chăn nhìn chằm chằm trần nhà nửa tiếng
cũng không ngủ được, đêm nay cô lại mất ngủ nữa rồi.Cô vốn có tật quen giường,
hơn nữa lại ở một phòng lớn như vậy...Ôn Nhiễm vùi đầu vào gối, cô không thể
không thừa nhận, sự tĩnh mịch mày làm cô rất sợ.
Phòng đối diện, Diệp Dĩ Trinh cũng vừa tắm rửa xong,
đang tiếp điện thoại.Là một cuộc điện thoại quốc tế đường dài, người bên kia
lại tiếp tục lải nhải, anh đổi sang tư thế khác, khẽ cau mày, ngón tay gõ gõ
mặt bàn tốc độ nhanh hơn, anh sắp hết kiên nhẫn rồi:"Được rồi mà, cháu
biết."
Bên kia vẫn nhất quyết không buông tha,"Dĩ Trinh,
mẹ con mất, cho nên việc chọn vợ của con dì cũng có thể có ý kiến."Nói
xong lại cười hắc hắc."Ta thật rất muốn nhìn, là con có thể nhìn trúng con
gái nhà ai chứ?Là cô ta may mắn hay bất hạnh đây?"
Đáp lại bà là tiếng tít tít của đầu dây điện thoại.
Đó là người dì ở Canada của anh, dì là người em duy
nhất của mẹ anh, từ nhỏ đã rất yêu thương mẹ cho nên với anh cũng có nhiều ưu
ái.Chưa gì đã muốn vượt Thái BÌnh Dương xa xôi để tham gia việc chung thân đại
sự của anh.Đối với một người dì như vậy, Diệp Dĩ Trinh thực rất đau đầu, nhưng
lại không làm gì được.Dì muốn gặp Ôn Nhiễm?Anh chẳng phải còn lo lắng làm thế
nào để đưa cô ra nước ngoài hay sao?Thầy Diệp nằm thẳng trên giường, bắt đầu
tập trung suy nghĩ cao độ vấn đề trên.
Bỗng nhiên, tiếng cốc cốc vang lên.Anh bước ra mở cửa,
đập vào mắt là vẻ mặt vô tội của Ôn Nhiễm đang đứng ôm chăn.
Ôn Nhiễm chớp mắt vài cái, buồn rầu nói:"Thầy
Diệp, phòng lớn quá, em ngủ không được, có thể để em nằm trên sô pha phòng thầy
một đêm không?"
Nói xong cô lại tự mắng chính mình, không biết vừa rồi
ai mới nghe nói ngủ một phòng đã làm cái vẻ sợ đến chết như thế chứ.
Cô đang chuẩn bị tư thế ôm đồ về phòng mình nếu bị từ
chối, nhưng đối phương vẫn không có phản ứng, Ôn Nhiễm cũng không dám ngẩng đầu
nhìn anh:"Không, không được sao ạ?"Nói xong đã vội ôm chăn quay
người.
Giây sau, sau lưng có một tiếng thở dài rất nhẹ, cổ áo
bị người nào đó túm lấy, lôi vào phòng:"Vào đi."
"Ơ."Cô hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào
mắt anh.
Ôn Nhiễm ngoan ngoãn đến sô pha.Thế mà vừa mới bước
được mấy bước, cổ áo lại bị kéo lại lần nữa.
"Em ngủ giường đi."
"Sao ạ?"
"Không phải em nói bị mất ngủ sao?"Diệp Dĩ
Trinh mỉm cười,"Ngủ trên giường anh kể chuyện cổ tích cho nghe."
Kể chuyện cổ tích?
Và sau đó, Ôn Nhiễm mới nhận thức sâu sắc rằng đúng là
người này nói thật.Kể chuyện cổ tích thì