Chuyện Dũng Cảm Nhất

Chuyện Dũng Cảm Nhất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324300

Bình chọn: 7.5.00/10/430 lượt.

bình thường sẽ không nói

điều đó mà thôi.

"Vậy là không say."Cô không hề để ý vung tay

lên, thân hình thoáng chao đảo, anh theo bản năng đỡ lấy thắt lưng cô, một cảm

giác lạ lùng từ đầu ngón tay truyền đến, sửng sốt.

Anh nhẹ nhàng đẩy cổ áo màu trắng của cô ra, một vết

phỏng dài đã dần thành sẹo.Anh chậm rãi vuốt lên, không để ý đến ÔnNhiễm

run rẩy:"Có đau không?"

"Sao?"

Ôn Nhiễm ngẩng mạnh đầu,

nhìn lại đôi mắt nhu hòa của anh.Trước sau vẫn một màu đen thâm thúy, nhưng vẻ

ôn nhu sáng rực đó rất dễ khiến cô hoảng hồn, như có một cảm giác rất quen

thuộc.Giống như một cảm giác ấm áp từ lâu bỗng nhiên truyền tới, giống như

người yêu thương nhất của cô trở lại cạnh bên.

"Đau."Cô mở to hai mắt, nước mắt bỗng nhiên

ứa ra,"Rất rất đau."

Cô kéo áo anh khóc, anh cũng càng nắm chặt tay cô hơn,

thấp giọng:"Sau này sẽ không đau nữa."

"Vì sao?"Cô mơ hồ, rối rắm như một đứa nhỏ.

Anh không nói gì, chỉ nâng mặt cô lên, phủ xuống.Dùng

sự gắn bó dịu dàng này để giải đáp cho thắc mắc của cô,... bởi vì sau này, đã

có anh.

......................

Giống như một giấc mộng, ÔnNhiễm

hốt hoảng tỉnh lại, đầu đau đến muốn vỡ ra.Cô lấy tay xoa xoa vài cái, cũng

không thấy đỡ chút nào.

Mở mắt ra, đập vào mắt là cảnh tượng rất lạ lẫm.Ôn

Nhiễm chớp mắt vài cái, lại thêm vài cái.Cô cuống quýt ngồi dậy, kéo chăn ra,

không hiểu gì nhìn xung quanh.

"Tỉnh rồi sao?"Một giọng nam trầm thấp, hết

sức quen thuộc.

Ôn Nhiễm xoay người lại,

nhìn người đó:"Thầy, thầy Diệp?"Lại vội vã đứng lên,"Đây là nhà

thầy ạ?"

"Ừ."Diệp Dĩ Trinh để tập tài liệu trong tay

sang một bên, nhìn về phía ÔnNhiễm đang ngồi ngây

ngốc trong đống chăn, dịu dàng nói:"Nếu tỉnh rồi thì đi rửa mặt, ăn

cơm."Nói xong quay đầu cất bước ra ngoài, để lại mình ÔnNhiễm

trố mắt tại chỗ - cô làm sao có thể ở chỗ này?

Rửa mặt xong, ÔnNhiễm

chậm rù đi về phía phòng bếp, Diệp Dĩ Trinh đã sớm ngồi vào chỗ của mình, nhấm

nháp bát cháo mình tự nấu.

Thấy cô, anh khẽ cười:"Ngồi xuống, ăn chút gì

đi."

Ôn Nhiễm chớp mắt vài cái,

hỏi:"Thầy à, sao em lại ở nhà thầy?"

Diệp Dĩ Trinh à một tiếng, cười cười:"Là vậy, tối

qua em uống rượu, anh nói đưa em về trường em lại kháng cự, đưa em về thành phố

T em cũng không muốn, sau đó anh đành phải đưa em đến đây, em lại không phản

ứng gì."

"Thật sao?"ÔnNhiễm không tự giác hỏi lại,

thật sự không thể tin mà.

Diệp Dĩ Trinh cười vô cùng chân thành:"Là như

vậy."

Thực ra, khi đó cô đã ngủ trên lưng anh, không hé răng

nửa lời, thông minh như anh, đâu có thể để cô về.Đương nhiên, cái này anh sẽ

không nói.

"ÔnNhiễm".Anh trầm giọng gọi cô.

"Dạ?"

"Chuyện tối qua em còn nhớ không?"

"Sao ạ?"ÔnNhiễm khó hiểu nhìn anh, trong đầu

bắt đầu xử lí thông tin cấp tốc, cô cùng Lâm Sanh đi uống rượu, uống rồi uống,

sau đó bắt đầu nói mê sảng, sau đó gặp Diệp Dĩ Trinh, rồi lại tiếp tục nói mê

sảng, sau đó...cô đột nhiên mở to hai mắt, đón nhận tầm mắt của anh, Ôn Nhiễm

lắc đầu,"Không nhớ rõ à, em, em quên hết rồi."

"À."Diệp Dĩ Trinh khẽ thốt lên, buông thìa

đi về phía cô,"Anh không ngại giúp em nhớ lại đâu."

Sao?ÔnNhiễm nhìn anh càng lúc càng gần, kiên quyết

nói:"Không, không cần phiền thầy, em, em nghĩ là..."

"Nhớ ra rồi?"Anh cười hỏi.

"Hình như là, nhớ ra."ÔnNhiễm gật gật đầu,

còn chưa kịp thở ra đã nghe tiếng anh nói.

"Vậy sao."

Ơ, ơ thầy Diệp....

Thắt lưng bị một bàn tay kiên định giữ lấy, đầu cô bị

anh ngửa ra sau, anh hôn như trừng phạt.Ngoài lần hôn mơ hồ tối qua, thì cô

chưa bao giờ bị ai hôn cả, cho nên dễ dàng bị công thành đoạt đất, đầu lưỡi dây

dưa khiến cô như không hít thở nổi.

Không biết bao lâu sau, Diệp Dĩ Trinh buông cô ra,

cụng nhẹ trán vào trán cô:"Giờ thì nhớ ra rồi, phải không?"

Câu trả lời của cô chỉ có thể là cúi đầu, ngượng

ngùng.

Diệp Dĩ Trinh xoa xoa đầu cô, thực sự rất dịu

dàng:"ÔnNhiễm, tối hôm đó em chạy tới tìm anh nói một đống các lý do cự

tuyệt.Bây giờ có thể nghe suy nghĩ của anh không?"

"Ừm."Cô mơ hồ không rõ tiếng.

"Đêm đó em đưa ra rất nhiều lí do nói là để

thuyết phục anh nhưng thực ra là để thuyết phục chính em."Anh

cười,"Khi đó em cố chấp muốn anh chấp nhận điều đó, lý trí không mấy nhưng

lại vô cùng xúc động."

Ôn Nhiễm:"..."Thực

ra ngay cả lúc đó cô cũng chẳng dư thừa tí dũng cảm nào.

"Sau đó anh đã nghĩ, nếu giờ phút đó anh không

đồng ý, không biết cô bé khờ này sẽ như thế nào?Có phải sẽ khóc ré lên

không?"

Ôn Nhiễm lẩm bẩm:"Em đã

sắp hai mươi hai tuổi rồi, không phải cô bé."

"Anh luôn hy vọng em là một đứa trẻ.Người trưởng

thành luôn băn khoăn nhiều, thế giới của một đứa trẻ mà nói, rất đơn giản, muốn

gì sẽ có cho bằng được, không muốn nữa thì vất đi, ngã đau thì khóc, đứng lên

rồi sẽ tiếp tục vô tư vô lự.Bọn nhóc sẽ không hiểu cái gì là nên, là không nên,

cho nên không có cái gọi là sợ.Ôn Nhiễm, em chỉ mới hai mươi mốt mà thôi, còn

có rất nhiều điều em không biết.Nhưng mà mấu chốt là em không cần trốn tránh,

cứ thử đi, cùng lắm, bị thương thì khóc một hồi, sau đó lại bắt đầu lần

nữa."Nói xong anh nâng mặt cô lên, nhìn sâu vào đáy mắt,"Nếu em v


Disneyland 1972 Love the old s