
hế, dù có
chuyện gì xảy ra, cũng tỉnh táo rất nhanh, cho nên mới có thể nắm vững mọi thứ
trong tay mình.
Làm sao vậy?" Anh chưa gỡ cặp kính ra, qua thấu
kính sắc nét vẫn nhìn thấy một đôi mắt đầy mệt mỏi.Lần đầu tiên, là lần đầu
tiên anh không che giấu vẻ mệt mỏi trước mặt cô.
"Em muốn nói chuyện với thầy".Ôn Nhiễm kéo
kéo túi xách, đầy dũng khĩ nói.
Diệp Dĩ Trinh khẽ cười:"Chờ một chút."Anh
quay sang bên nhìn người trợ lý,"Đem nội dung bản báo cáo ngày mai sửa lại
cho tôi, hôm nay tới đây thôi."
Trợ lý thoáng sửng sốt rồi rất nhanh cầm lấy, lái xe
đi.
Diệp Dĩ Trinh cùng Ôn Nhiễm đến văn phòng, dù anh đã
chuẩn bị tốt tâm lý nhưng mà vẫn có chút hồi hộp.Anh cười khổ, rót một ly nước
ấm cho cô:"Uống chút nước cho ấm."
Ôn Nhiễm nhận lấy, nhấp một ngụm xong đã vội
nói:"Thầy à, em muốn nói chuyện với thầy."
Anh ừ một tiếng rồi cúi đầu không nói gì, kiên nhẫn
chờ đợi thật lâu mới nghe cô nói.
"Thực ra, đêm đó thầy nói xong em vẫn luôn suy
nghĩ vấn đề này."
"Ừ."Anh biết, có thể khiến cô rối rắm như
thế, anh cũng đã may mắn rồi.
"Thực ra em chưa gặp một người thầy nào như thầy,
rất học thức, ôn nhuận nho nhã, các học sinh thích thầy cũng rất nhiều."
Anh không khỏi cười:"Em trêu tôi ?"
"Không phải."ÔnNhiễm vội lắc đầu."Em
còn nhớ khi từ sân bay trở về, thầy có nói, nếu ngoại lệ kia tồn tại, hãy cho
người đó một cơ hội.Em chỉ muốn nói, nếu thực sự có người như vậy, em hy vọng
không cách em quá xa, cũng không đi quá nhanh phía trước."
Thì ra chính anh tự chui đầu vào rọ?Anh khẽ nhíu
mày:"Vì sao?"
Ôn Nhiễm đảo mắt, nhịn cảm
giác cay xè nơi hốc mũi, nước mắt như sắp rơi:"Bởi vì, em chạy theo sẽ rất
vất vả." Khi cô lớn lên mới hiểu được nỗi khổ của mẹ.
Diệp Dĩ Trinh giống như đã hiểu, vươn tay lau nước
trên khóe mắt cô, rất nhẹ nhàng lại càng khiến cô muốn khóc nhiều hơn.
Cô gái này vẫn còn chưa lớn, thế mà lại mang nhiều
khúc mắc trong lòng như thế.Mà anh, dường như quá xem nhẹ những lo lắng trong
cô, lấy suy nghĩ của mình áp đặt lên, anh phải làm sao mới được đây?Có lẽ điều
duy nhất có thể làm, là nhẹ nhàng ôm lấy cô, như lần trước.
"ÔnNhiễm". Anh khẽ gọi."Anh biết
rồi".
Một năm mới bận rộn lại lặng lẽ sang.
Vào dịp này mỗi năm cô luôn có một buổi tối nằm ngủ,
nghe ba dỗ dành, Nhiễm Nhiễm ngoan, tối nay nằm xuống, ngày mai đã là một năm
mới rồi.Bởi vậy, cô luôn cảm thấy điều đó thật kì diệu, như gột sạch mọi thứ,
chờ đón hương vị của bắt đầu.Nhưng mà, bây giờ, nhìn khung cảnh mùa đông ngoài
cửa sổ, thực sự rất tiêu điều.
"Cô ơi, sửa xong rồi."
Phiền Ánh Trạch mang một danh sách học bổng thật dày
đến, Ôn Nhiễm xem qua một lần thật cẩn thận.Cuối học kì luôn có nhiều cuộc họp
tổng kết, lớp trưởng mỗi lớp phải đến gặp Ôn Nhiễm mấy lần.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn cơm chiều rồi,
cho nên vội thu dọn, nói với Phiền Ánh Trạch:"Em vất vả rồi, tối nay cô
mời nhé."
Chàng lớp trưởng có chút sửng sốt nhìn cô:"Cô nói
thật ạ?"
Ôn Nhiễm trợn mắt nhìn lại lập tức cậu liền vui vẻ ra
mặt.
Văn phòng giáo viên hệ kinh tế cách văn phòng Diệp Dĩ
Trinh rất gần.Cô từ lầu hai đi xuống qua một ngã rẽ, đi thẳng là đến cửa.Cô
đang thong thả bước thì từ ngã rẽ thấy Lưu Bân ôm một thùng giấy đi ra.
Lưu Bân vừa nhìn thấy cô đã cười hì hì tiếp
đón:"Nghỉ rồi à?"
Cô gật gật đầu, giả vờ lơ đãng hỏi:"Mọi người
đang làm gì vậy?"
"Đây là thói quen của thầy, cứ đến cuối năm lại
tổng kết, cái gì không cần thì vất.Vốn trước nay đều là thầy tự mình kiểm tra
lại, nhưng mà năm nay thầy bận quá, mấy ngày nay cứ ba ngày lại có hai ngày
chạy đến thành phố T, cho nên giao cho anh và Trình Bắc."
Cô khẽ ừ một tiếng, cuối cùng cũng giải đáp được thắc
mắc của mình, mấy ngày nay không nhìn thấy anh, thì ra là bận đến thế.
Bỗng nhiên Lưu Bân gọi một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn
cô:"Này không phải báo cáo của em sao, thầy sao lại để trong thùng này
nhỉ?"
Ôn Nhiễm nhận lấy, quả nhiên là luận văn của cô.Đề mục
này cô đã khắc cốt ghi tâm, bởi vì liên quan đến anh, cô làm ra vẻ vừa nhớ
ra:"À, hình như là luận văn em này định dùng cho nghiên cứu sinh năm
hai."
Trình Bắc đi qua, vội vỗ trán:"Chỗ nào, à là chị
không cẩn thận bỏ nhầm vào trong."
Nói xong còn trừng mắt liếc Lưu Bân một cái, nhìn bộ
dạng không hiểu gì của Lưu bân, Ôn Nhiễm bật cười:"Không sao, chắc là
không dùng tới, em lấy về xem như là làm kỷ niệm."
Dù sao cũng là muốn vất đi, cô cũng không thể tự đánh
giá cao mình.Một người kiêu ngạo như thế, cô không có khả năng khiến anh nhớ
mãi không quên.
Lúc ăn cơm, lớp trưởng rốt cục nhịn không được lên
tiếng:"Cô à, sắc mặt của cô rất khó coi nha."
Sao?Đứa nhỏ này bình thường lúc nào cũng giỏi quan sát
sắc mặt người khác, hôm nay một chút mặt mũi cũng không giữ cho cô, Ôn Nhiễm
trừng mắt:"Nói nhiều nữa tối nay em tự trả."
Phiền Ánh Trạch ngẩng đầu nhìn cô, giận mà không dám
nói.
Cậu và thầy Diệp cũng không quen lắm, thầy là một
người đàn ông trưởng thành, có tài năng, cơ trí, thành thục và trầm ổn.Cậu có
gặp thầy một lần, khi đó thầy vừa tới lớp.
Lần đó với cậu mà n