
lại hỏi việc
này?"
"Con chỉ bỗng nhiên muốn biết."ÔnNhiễm lẩm
bẩm,"Con trước kia còn nhỏ, không hiểu được cảm giác của mọi người lúc
đó.Con chỉ muốn hỏi, mẹ có hối hận không khi yêu ba, gả cho ba, cùng với ba cả
đời?"
"NhiễmNhiễm sao con lại nghĩ như thế..."Ôn
phu nhân gần như thất thanh,"Mẹ chưa từng nghĩ qua, chưa từng hối hận vì
yêu thương ba con."
Đáp án này, với ÔnNhiễm,
đã quá đủ rồi.
Tết Nguyên Đán qua đi, cuộc thi nghiên cứu sinh cũng
kết thúc.
Lưu Phỉ Phỉ và anh chàng cơ khí quen nhau cũng chẳng
biết đi tới đâu.Vừa kết thúc cuộc thi Đồng Chu lại chui vào thư viện.Kí túc xá
chỉ còn lại hai người cô đơn Ôn Nhiễm và Lâm Sanh, hai người liếc nhau, giây
tiếp theo nhanh chóng vất đi vẻ chán chường lao ra ngoài đánh chén một bữa.
Lâm Sanh gọi không biết bao nhiêu món, còn thêm vài
bình rượu.
"Kiềm chế làm gì, chúng ta chỉ có hai người, uống
rượu cũng không ai quản."Ôn Nhiễm cởi áo khoác chỉ mặc một chiếc áo cao cổ
màu trắng, sắc mặt bị sức nóng của máy sưởi làm hai má đỏ bừng.
Lâm Sanh liếc mắt dò xét nhìn cô, chậm rãi rót ly
rượu:"Mình bao nhiêu, cậu phải theo từng đó."
Vài chén cạn, Lâm Sanh đột nhiên hỏi:"Ôn Nhiễm,
cậu biết cảm giác đầu tiên khi mình nhìn thấy cậu là gì không?"
"Là gì?"Cô mở to hai mắt.
Lâm Sanh khẽ cười:"Mình nghĩ, nhìn này, đúng là
một con nhóc ngốc nghếch."
"Thế cậu có biết mình nghĩ gì không?"Ôn
Nhiễm nheo mắt, làm bộ nhớ lại nói:"Mình nghĩ, đóa hoa sen trắng cao quý ở
chỗ nào."
Hai người đồng thanh cười.
Lại uống thêm vài chén, càng uống càng nhiều hơn.
Lâm Sanh nói:"Cậu biết không, ba mẹ mình ly hôn
khi mình còn nhỏ, mình theo ba, ba mình càng thương càng cho mình nhiều tiền
hơn, cho nên từ nhỏ đến lớn mình chỉ có tiền, không cha cũng không mẹ, giống
cậu nha."
"Mình đâu giống, cậu còn có một người ba tốt, ba
mình mất đã mười mấy năm rồi."
"Vậy còn có mẹ, về điểm này mình thua cậu đúng
không."
"Ừ, mình còn có mẹ.Mẹ mình nha, rất tốt, chuyện
gì cũng không để mình làm, đến khi sinh bệnh nặng cũng gạt mình."Cô ôm lấy
bình rượu, có chút không hiểu hỏi Lâm Sanh,"Cậu nói xem mình sao lại ngốc
như vậy."
Lâm Sanh hớ hớ cười:"Cậu còn tự biết nha."
Ôn Nhiễm đập bàn:"Cho
nên mình quyết định.Mình muốn làm một nữ nhi ngoan, có thể không phải khiến mẹ
bận tâm nữa.Ông nội mình đã là gì, bác gái đã là cái gì, Triệu Vị Xuyên kia
nữa, hắn đã là cái gì..."Cô đập ly rượu cái cách xuống bàn,"Bọn họ,
chẳng là cái gì cả."
Nói xong lại rót rượu, Lâm Sanh so với cô còn tỉnh
hơn, thấy thế liền ngăn lại:"Đừng uống nữa, ngốc."
Ôn Nhiễm vung tay
lên:"Không được, để mình uống, cậu uống với mình, để mình rót."Từ nhỏ
tới lớn, cô đã phải chất chứa trong lòng nhiều điều như thế, giờ phút này, cái
gì cũng không nghĩ, chỉ uống rượu là tốt rồi, nhưng mà lại có người ngăn cản
nha...
Vừa mới giơ ly rượu lên liền bị người ta đoạt đi, cô
trợn mắt, đồng thời Lâm Sanh bên cạnh hét lên một tiếng chói tai:"Thầy
Diệp?"
Cái tên quen thuộc này làm cô kinh hãi, cặp mắt nhìn
thẳng vào người đàn ông trước mặt, tầm mắt mơ hồ.
Kì thật từ nhỏ cô đối với thành phố này đã có một loại
sợ hãi.Bởi vì, mỗi lần đến đây, đối mặt với bức tường màu đỏ, phía sau là người
ông đó.Cho nên, mỗi lần, cô đều phải nắm tay cha mới bằng lòng vào cửa.Không
muốn buông ra.
Sau này, cha mất, cô cũng không bao giờ muốn đến nơi
này nữa.Nhưng mà rồi một ngày, mẹ đưa cô đi hai giờ tàu lửa đến thành phố B, đi
đến tòa nhà quen thuộc mà lại cực kì xa lạ đó.Ngày đó, cô và mẹ đứng đợi rất
lâu mới được đưa vào gặp ông.Cũng ngày đó, ông không chỉ quát mắng mẹ, còn tát
mẹ một cái.Cái tát kia cũng khiến cô ngã sấp xuống.Nghĩ đến đó, Ôn Nhiễm lại
lảo đảo một chút
Một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy cô, người đó còn cúi đầu nói
nhỏ:"Chờ một chút, xe sắp đến rồi."
Hơi thở quen thuộc, cô tham lam hít thêm một ít, một
lát sau đưa tay muốn gỡ tay người đó ra:"Không cần, tôi tự mình trở
về."
Diệp Dĩ Trinh bất đắc dĩ nhìn trợ lý lái xe
tới:"Đưa Lâm Sanh về trước đi."
Trợ lí kinh ngạc:"Vậy Ôn tiểu thư?"
"Để tôi."
Ôn Nhiễm bắt lấy cánh tay
người đàn ông trước mặt, người này vóc dáng rất cao:"Anh có điểm giống một
người."
"Ai?"Người đàn ông hỏi.
Ôn Nhiễm tự hỏi một
lát:"Ba tôi."
Người đó dở khóc dở cười.
"Ông mỗi lần đều nắm tay tôi như thế, đúng rồi,
còn cõng tôi."
Nói xong cô mở mắt to trong suốt nhìn anh, anh không
nói gì, đôi mắt đen thẳm lẳng lặng nhìn, ánh lên ý cười, phảng phất một chút
sủng nịch.Thật lâu sau, cúi người đưa lưng về phía cô.Ôn Nhiễm sững sờ một
chút, ngay lập tức nằm phủ lên tấm lưng rộng rãi kia.
Diệp Dĩ Trinh ngẫu nhiên phát hiện ra, cô khi uống
rượu sẽ không phá phách.Tối thiểu sẽ nói nhiều một chút, những điều bình thường
không dễ nói ra.Bóng đêm dần tối, đèn đường tự động sáng lên.Anh cõng cô chậm
rãi đi trên con đường đầy tuyết, cảm giác rất yên tĩnh.Một lát sau, Ôn Nhiễm từ
lưng anh tụt xuống, nhẹ giọng hỏi:"Tôi làm sao vậy?"
"Em uống say."Anh thản nhiên trả lời.
Ôn Nhiễm cúi đầu, trầm mặc
một lát lại ngẩng đầu hỏi:"Tôi nói mê sảng?"
"Không có."Chỉ là