
con
từ nhỏ lớn lên với nhau, ba con tính tình quái gở, không có mấy bạn bè, ta cũng
xem như là số ít đó.Cho nên Nhiễm Nhiễm, con không cần câu nệ, cứ gọi ta là
thúc thúc đi."
Thì ra là ông nhìn thấy sự dè dặt của cô, Ôn Nhiễm
ngượng ngùng cười, ngọt ngào gọi một tiếng:"Triệu thúc thúc."
"Năm đó ba con quyết tâm muốn học khảo cổ, ông
nội con khuyên thế nào cũng không được.Tính tình bướng bỉnh của ba con ta còn
lạ gì, cả nhà ai nói cũng không có tác dụng."Triệu Bá Ngũ nhớ
lại,"Nhưng mà cha con đối với học thuật thực sự có khiếu, một tảng đá cũng
có thể xem cả nửa ngày, ba con thế mà lại rất kiên trì."
Ôn Nhiễm cười cười, trầm ngâm:"Triệu thúc thúc,
chú có ảnh chụp của ba con thời còn trẻ không?"
"Có, ta mang cho con xem."Nói xong Triệu Bá
Ngũ liền đến giá sách tìm,"Ba con không hay chụp ảnh, cho nên ảnh ta có
không nhiều, nhưng mà cũng có thể có một phần."
Quả thực không nhiều lắm, một quyển album thật dày mà
chỉ có vài tấm của ba.Ôn Nhiễm cẩn thận vuốt ve bức ảnh đen trắng đã cũ, chóp
mũi cay xè, đây là ảnh ba cô, là ba cô.Cô tiếc nuối nói:"Khi đó nhà con
thường xuyên chuyển nhà, không biết sao ảnh ba lạc mất."
Triệu Bá ngũ ngẩng đầu:"Nhiễm Nhiễm, ba con sao
lại qua đời?"
Ôn Nhiễm sửng sốt, rời mắt khỏi tấm hình:"Tai nạn
xe cộ ạ."
Cô vẫn nhớ rõ ngày đó, cô và mẹ đang ăn trưa bỗng
nhiên nhận được điện thoại của công an tỉnh J, người đó nói cho mẹ, ba ở trên
đường cao tốc xảy ra tai nạn xe, tử vong tại chỗ.Mẹ dập điện thoại xong lập tức
đem cô đến nhà dì ở nhờ, sau đó vội chạy đi.Chuyện này, trong trí nhớ cô chỉ
lưu lại hình ảnh của hộp tro cốt mỏng manh.
Trầm mặc thật lâu, Triệu Bá Ngũ từ từ thở dài:"Ba
con đời này sống thực không dễ dàng, ông ấy có bệnh, cứ gặp áp lực lớn là rất
dễ xảy ra vấn đề.Ta thấy ba và mẹ con kết hôn mới vài năm, vậy mà lại sớm mất
như thế."
Triệu Bá Ngũ than thở rất nhỏ, nhưng không ngờ Ôn
Nhiễm nghe thấy nhất thời bừng tỉnh, cả người run lên, ảnh chụp rơi xuống.Cô
nghe thấy giọng của mình run run:"Ba con, ba con bị bệnh gì?"
Triệu Bá Ngũ cũng kinh ngạc, ông giờ mới ý thức được
mình lỡ lời:"Con không biết?"
Ôn Nhiễm mờ mịt lắc đầu.
Triệu Bá Ngũ thở dài, chắc là mẹ cô cố ý giấu diếm,
không nghĩ là mình lại vạch trần hết thảy, đành phải nói:"Ba con thời trẻ
buồn bực quá độ cho nên não có chút vấn đề."
"Khi đó ba con kết hôn, Ôn lão gia không đồng ý,
ba con liền mang mẹ con đi tha hương, thực không giống với tác phong của ông
ấy."Triệu Bá Ngũ dừng lại, cười khổ,"Nhưng khi đó cũng không còn cách
nào, về sau ta cũng không gặp qua nữa, không biết bệnh tình có khỏi
không."
Khỏi được không?Trong ấn tượng của cô, ba mẹ rất yêu
thương nhau, nhưng đôi khi cô có thể thấy ba ôm cô lại ngẩn người đi, khi đó mẹ
sẽ vụng trộm gạt nước mắt.Sau này, có khi ba thường xuyên ra ngoài công tác,
lúc đầu là một tháng, sau lại hai tháng, nửa năm.
Trước mộ ba, mẹ ôm cô vừa khóc vừa nói những điều cô
không hiểu nổi:"Đi rồi cũng tốt, ông không bao giờ phải chịu tra tấn
nữa."Nói xong lại khóc,"Ba con đời này đi quá nhanh, mẹ ở sau lưng
ông, đuổi thế nào cũng không đuổi kịp, nếu mẹ đi nhanh hơn một chút, ông ấy sẽ
không cô đơn như thế.Tiếc là, mẹ vô dụng quá, ba con, nhất định là chờ rất sốt
ruột..."
Cô khi đó không hiểu hết nước mắt của mẹ, mãi đến khi
trưởng thành mới dần dần hiểu ra, ba đã lấy hết dũng khí của mình đem mẹ rời
đi, cho nên sau đó hai người luôn phải sống rất dè chừng.
Đông chí đã qua, xế xẩm tối ở thành phố B đã đen mờ
mịt, trời rét đậm, cả thành phố mưa rầm rầm không thôi.Ôn Nhiễm cầm ảnh chụp
ngồi trên xe buýt, ngoài cửa sổ hiện lên ánh sáng leo lắt của ngọn đèn đường,
chiếu lên bức ảnh của ba.Đây là cái Triệu Bá Ngũ cho cô, ông chỉ còn một cái
duy nhất này, liền đưa cô, vì thế Ôn Nhiễm vô cùng cảm kích.
Xe buýt dừng lại ở bến cuối cùng cũng là cửa lớn đại
học B, trở lại trường đã gần bảy giờ.Ôn Nhiễm đứng trước sân thật lâu.
Cô nhớ khi ở đại học A, Diêu Trường luôn mua một đống
các tiểu thuyết ngôn tình về xem, mưa dầm thấm lâu còn không quên truyền đạt
cho cô:"Tránh né tình yêu là người ngu xuẩn, bởi vì gặp được tình yêu chân
thành với tình yêu sét đánh xác suất tương đương, cũng giống như công chúa
trước khi gặp hoàng tử, đã hôn một con ếch, cho nên cậu không thử làm sao biết
được lúc nào thì gặp bạch mã hoàng tử cùng một chuyện tình trong mơ."
Cô không thể nhớ rõ cô đã nói gì, chỉ nhớ khi đó mình
đã nghĩ, không sợ thử, chỉ sợ không chấp nhận nổi.Cho nên, bây giờ, với dũng
khí còn lại của mình, cô còn có thể nói ra.Vừa quyết tâm xong cô thẳng hướng
lầu học viện mà tiến.Tòa học viện đứng lặng trong ánh đèn, còn vài phòng
sáng.Ôn Nhiễm hít một hơn thật sâu chuẩn bị bước vào trong chợt có một chiếc xe
màu đen từ từ đi tới, có chút quen mắt.
Xe vững vàng dừng lại, cửa vừa mở ra Diệp Dĩ Trinh từ
trên bước xuống.Anh giống như nhớ tới điều gì, cúi xuống dặn dò người trợ lý,
tầm mắt đảo qua một cái liền dừng lại ở nơi đó.Anh thấy cô, đôi mắt đen hiện
lên một tia kinh ngạc, rồi dần trầm tĩnh lại.Anh luôn là người như t