
nhau nói chuyện, đến vấn đề này, Ôn
Nhiễm còn khẳng khái nói:"Cái cầu độc mộc đó, cứ để bọn họ chen nhau mà
đi."
Ôn Nhiễm xấu hổ, thằng nhóc này, sao cái gì cũng nhớ
rõ nhanh thế chứ:"Em coi như cô bỗng nhiên muốn cống hiến cho nước nhà
đi."
Vốn chỉ là tham gia phỏng vấn xin hạng mục, Ôn Nhiễm
đến nhận số, lại càng sầu não.Cô vẫn phải đối mặt với một người, là giáo sư Lưu
Khái Minh.
Ôn Nhiễm nhớ rõ ngày đó, gần kết thúc năm tư đại học,
các cô bận rộn cực kì, ngay cả buổi tối cũng phải tự học suốt đêm.Lưu Khải Minh
khi đó dạy các cô một môn cũng không phải trọng yếu trong khoa, theo lý thuyết
thì đây là môn tự chọn, vậy mà, gần đến kì thi hắn lại thông báo chuyển thành
môn bắt buộc, một số lượng lớn học sinh vô cùng thảm hại, Diêu Trường cũng là
một trong số đó.
Tối hôm đó Ôn Nhiễm cùng Diêu Trường đến văn phòng hắn
biện hộ cho bạn.Lưu Khải Minh lúc đầu có nghe vài người nói tính tình cũng hòa
ái dễ gần, vậy mà bỗng nhiên lại sờ đùi Diêu Trường, còn làm rất nhiều hành
động vuốt ve đầy ý tứ.Diêu Trường đờ cả người, sau đó kích động tát Lưu Khải
Minh một cái.
Sau này Diêu Trường còn ôm bụng cười, đúng là chưa
từng thấy cô ấy nhiệt huyết như vậy lúc nào.Ôn Nhiễm cũng buồn bực, thế là nhất
thời xúc động đắc tội với Lưu Khải Minh.Đứng đầu không được cũng không sao,
chẳng qua là mình còn thấp, nhưng mà học bổng cũng không có.
Đến khi vào phòng phỏng vấn, Ôn Nhiễm thở dài nhẹ nhõm
một hơi.Phỏng vấn là thầy Trương Uẩn đại học A cùng với giáo sư Lý Minh đại học
B, tức là Diệt Tuyệt sư thái.
Trương Uẩn thấy cô có chút kinh ngạc, cười gật đầu chào,
Ôn Nhiễm vội vàng đáp lại.
Mà Diệt Tuyệt sư thái mặt không đổi sắc, đẩy đẩy kính
mắt, bắt đầu làm khó dễ cô.Đợi cho Ôn Nhiễm chấm dứt bài phỏng vấn xong cũng
giống như chỉ còn nửa mạng.
"Sư thái vài năm nay thủ hạ không lưu tình, nghe
người ta nói, buổi phỏng vấn lúc sáng có một nam sinh trước mặt mọi người bị bà
bức dữ quá đến khóc".Lúc ra ngẫu nhiên gặp Trình Bắc, Ôn Nhiễm vừa nghe
Trình Bắc nói vừa hỏi:
"Chị Trình Bắc, chị cũng tham gia tuyển à?"
Trình Bắc kiêu ngạo nháy mắt mấy cái:"Đương
nhiên, xem xem chúng ta ai thua ai.Đúng rồi Ôn Nhiễm thầy đang phỏng vấn phòng
phía trước, nếu em may mắn được phân vào đó nói không chừng còn được thầy châm
chước."
Ôn Nhiễm hơi quẫn bách:"Chị Trình Bắc, đừng nói
bừa."
"Thẹn thùng hả em?"Trình Bắc bỡn cợt
cười:"Chị thấy thầy rất thích em, quả thực muốn bồi dưỡng em thành học trò
đó."
Cô trầm mặc hồi lâu, lẳng lặng nhìn qua chỗ phòng của
Diệp Dĩ Trinh.Càng cố gắng chính mình nhìn không chớp mắt, chăm chú vụng trộm
nhìn vào bên trong.Tháng mười hai, dù đã có máy sưởi nhưng vẫn lạnh kinh khủng,
anh lại chỉ mặc áo mỏng, cổ tay vẫn xăn lên như cũ, nhìn rất đứng đắn.
Hình như mất vài giây, cô mới nghe thấy anh bình tĩnh
đặt câu hỏi:"Em có thể cho biết về chính sách sắp xếp nhân sự trong tương
lai?"
Sắp xếp, cô không khỏi sửng sốt.Lời anh tối qua nói
như văng vẳng bên tai, anh nói anh thích cô, có phải cũng là muốn cô cùng anh
đến tương lai.
"Chị Trình Bắc."Cô bỗng nhiên gọi Trình Bắc.
"Ừ, sao?"
"Chị nói thích, thích là có ý gì?"Cô khẩn
trương hỏi.
Trình Bắc cười cười nhìn cô:"Em muốn nó có nghĩa
gì, thì là nghĩa đấy."
Ôn Nhiễm mặt đỏ ửng lên, ôm tập tài liệu hốt hoảng rời
đi.Để lại Trình Bắc đứng cười vui vẻ.Cô cũng chỉ ngẫu nhiên gặp được Diệp Dĩ
Trinh và Ôn Nhiễm trong phòng vài lần, không khí đó, nói thế nào nhỉ, lúc đó thầy
thực thoải mái, tâm tình cũng rất tốt.Bây giờ cô cũng chỉ đoán bừa, không
ngờ...
Tiểu Ôn học muội đúng là dễ lừa nha.Trình Bắc cảm thán
lấy điện thoại di động trong cặp ra, nhấn liên tiếp:"Thầy à, nhắc tới thầy
một cái là học muội Tiểu Ôn liền đỏ mặt ."
Tin nhắn được gửi đi thành công, một lúc sau Diệp Dĩ
Trinh mới trả lời, Trình Bắc nhanh chóng mở ra xem, nụ cười nháy mắt bị đóng
băng, so với khóc càng xấu hơn.Thầy cái gì cũng không nói, chỉ là:"Bản báo
cáo cuối tháng thứ ba tuần sau nộp."
Đây chính là thầy trả đũa mà, bạn học Trình Bắc chỉ
biết ngẩng đầu nhìn trời xanh.
Bên này Diệp Dĩ Trinh cũng đã phỏng vấn xong người
cuối cùng, mệt mỏi xoa mi tâm.Nhìn Lưu Khải Minh cùng mấy em học sinh không
ngừng chụp ảnh, anh khẽ nhíu mày.
"Thầy Diệp, thế nào, đi uống một chén
không?"Lưu Khải Minh mời.
Diệp Dĩ Trinh thẳng thắn từ chối, tầm mắt vừa chuyển
đã dừng lại ở hành lang trống trơn, bất đắc dĩ cười khổ.Thật là, cho là anh
không nhìn thấy sao, còn đi nhanh như thế.
Trở lại văn phòng Trình Bắc đã chạy từ lúc nào.Anh
treo áo khoác lên sô pha bên cạnh, mở máy tính trước bàn.Chỉ mới đi một lát đã
có vài thư gửi đến.Ngoài một vài tài liệu nghiên cứu và thảo luận mời tham dự
còn có mấy bức từ GP.Anh thoát ra, cũng lười nhìn.
Di động reo, anh nhấc máy, là trợ lý GP.
"Diệp tiên sinh, mọi việc đã xong xuôi."
Anh thản nhiên ừ một tiếng, tắt máy.Nhìn cửa sổ bên
ngoài đã dần đen, anh cười thầm chính mình, người còn chưa có trả lời, mình đã
muốn bắt đầu động tĩnh.
Bởi vì Tết Nguyên Đán này không ít người trong lớp về
nhà, cho nên buổi tiệc g