
iao lưu được tổ chức trước hai ngày.Theo lời Phiền Ánh
Trạch, các em đã góp quỹ trong hai năm để tổ chức, nên nhất định phải làm cho
ra trò.
Phiền Ánh Trạch cứ che che giấu giấu, đến khi Ôn Nhiễm
nhìn thấy cũng phải lắp bắp kinh hãi.Mấy đứa nhóc này cũng thật có khả năng,
đem phòng học học viện tất cả đều trở nên hữu dụng, còn mang nhiều đồ đến.Cô
vốn nghĩ đây chắc chỉ là lễ hội bình thường thôi, không ngờ các em lại nhiệt
tình đến vậy.Ôn Nhiễm nhìn Phiền Ánh Trạch đang bận rộn, không khỏi than thở,
thật là giỏi mà.
"Cô Ôn."Một giọng nữ từ phía sau truyền tới.
Cô hai tay đút vào túi áo quay lưng lại, thấy vẻ mặt
rỗi rắm của Trình Ngữ:"Sao vậy?".Cô ôn nhu hỏi, mặt vẫn thoáng ý
cười.
Trình Ngữ cắn cắn môi:"Cô, cô thích lớp trưởng
lớp em phải không?"
Ôn Nhiễm xém nữa ngã ra đất, cô chỉ sợ cô nương này
hỏi vấn đề gì khiến cô xấu hổ, nhất là bên trong còn có chữ thích, khiến cô
không khỏi vừa nghe đã đỏ mặt.Nhưng mà, vẫn muốn giữ chút hình tượng.
Cô từ từ cười:"Thích chứ."Thanh âm kéo dài,
thấy rõ sắc mặt Trình Ngữ xị xuống, cô lại cười cười bổ sung:"Nhưng mà,
không giống với thích của em."
"Cô à!"Trình Ngữ giả vờ giận chà chà chân.
"Cô chỉ xem cậu ấy là một học trò chăm chỉ thông
minh, là một đứa em trai lương thiện nên thích."Cô nhìn qua Phiền Ánh
Trạch, giờ này cậu đã khá mệt, mồ hôi lấm tấm đầy mặt:"Em thì sao?"
"Em cũng không biết."Trình Ngữ cúi
đầu,"Tóm lại em thích bạn ấy."
"Ừ, vậy theo đuổi đi."Cô nói những điều phải
nói, nhưng nói xong lại sững sờ.Không khỏi cười khổ, chuyện người khác cũng
giống chuyện mình, vậy mà tới phiên mình lại trở nên khổ sở như vậy.
Ôn Nhiễm im lặng ngồi ở sau
nhìn mấy đứa đùa giỡn, rất chi là hâm mộ.Cô tới bây giờ mới cảm thấy mình đã
lớn lên, giống như đã quên nhiều năm.Cứ khi nào có dì đến nhà chơi luôn chiều
chuộng cô.Hôm nay ngồi đây mới nhớ, mình cũng đã hai mươi mốt rồi mà.
Thật
muốn giống một người trẻ.Đây là anh nói cho cô, cô vẫn còn ghi nhớ.
Trước hai ngày nghỉ Tết Nguyên Đán, Ôn Nhiễm bất ngờ
nhận được điện thoại của Triệu Vị Xuyên, cô vừa mới rời giường, còn chưa tỉnh
táo, ngỡ ngàng một hồi mới nhớ ra là ai.Anh cười nói:"Tôi nhớ cô nói muốn
gặp cha tôi, mấy ngày nay ông đang rảnh, nếu tiện cô có thể đến nhà chơi.Ông
nghe nói đến cô cũng rất muốn gặp đấy."
Ôn Nhiễm mừng rỡ:"Tiện, đương nhiên là tiện
ạ."
Triệu Vị Xuyên khẽ cười:"Vậy thì tốt."
Tắt điện thoại xong tâm tình Ôn Nhiễm lại có chút phức
tạp.Bởi vì ông nội, cô cũng không muốn mình và Triệu Vị Xuyên dây dưa nhiều
quá, nhưng mà, vì Triệu lão gia và cha mình là bạn bè, cô sẵn sàng bất chấp.
Nhà của Triệu Vị Xuyên cũng không xa lắm, Ôn Nhiễm tự
mình đi xe qua không cần anh đến đón.Đó là một tòa nhà một cửa một lầu, không
hề có những khí phái của Ôn gia, những góc cạnh lại hài hòa đi rất nhiều.Khi cô
đến Triệu Vị Xuyên đang ở phòng khách, lơ đãng ngẩng đầu lên, vừa thấy cô liền
đứng dậy.
"Chào anh."Ôn Nhiễm thay giày, câu nệ chào
một tiếng.
Triệu Vị Xuyên nhún vai cười, đưa cô đi gặp bác Triệu.
Triệu Bá Ngũ đang ở phòng sách luyện chữ, nghe thấy
tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên, nháy mắt sững sờ.Chiếc bút lông vẫn lơ lửng
giữa không trung, chỉ giây lát một giọt mực đã rớt xuống tờ giấy trắng.
"Bác Triệu".Ôn Nhiễm lễ phép chào hỏi.
Triệu Bá Ngũ hồi phục tinh thần, cười:"Giống,
giống quá.Ta đã mười mấy năm không gặp ba con, giờ nhìn thấy con nên hơi ngỡ
ngàng
Ôn Nhiễm ngồi xuống, lặng lẽ nhìn xung quanh.Bốn bức
tường đều treo các bức viết thư pháp, nét bút đều của một người, chắc là của
người đàn ông trung niên trước mặt.Bác mặc một áo dài trắng, khí chất cao nhã,
cô lơ đãng nhìn qua rồi trầm tĩnh lại.Bác ấy chắc biết nhiều về ba, ngay cả ba
thích uống trà gì đều nhớ rõ.
"Ta nhớ rõ, ba con khi còn sống thích nhất là
uống trà.Khi chúng ta còn trẻ, thường hay tụ tập uống rượu, chỉ có ba con, rượu
nhất quyết không đụng vào."
Hơi trà phả vào mặt cô, Ôn Nhiễm nâng ly lên, ngửi mùi
hương lượn lờ, vừa nghe người trước mặt nói, nhiệt độ trong phòng ổn định hai
mươi sáu độ cũng không có vẻ tĩnh mịch.
Ông cười:"Nếu ta nhớ không lầm, đây là trà ba con
thích nhất."
Ôn Nhiễm bưng ly trà lên, uống một ngụm, một cảm giác
chua xót từ đáy lòng dâng lên.
Cô ôn nhu cười:"Cám ơn bác Triệu."
"Con đang học ở thành phố B?"Triệu Bá Ngũ
thân thiết hỏi.
"Dạ, học gần năm năm."
"Vậy nhà cũng ở thành phố B?"
Ôn Nhiễm lắc đầu:"Nhà con ở thành phố T, mẹ con
vẫn đó."
Triệu Bá Ngũ nhìn cô một cái, chậm rãi nói:"Mẹ
con vẫn ở thành phố T?"
"Vâng, mẹ ở đó còn có công việc."Cô dừng một
lát rồi nói tiếp:"Ông nội con vẫn chưa chấp nhận mẹ."
Triệu Bá Ngũ hiển nhiên biết chuyện này, nên gác lại
không đề cập tới, chỉ nhẹ giọng hỏi:"Mẹ con khỏe không?"
Giọng điệu cẩn thận như thế làm cho Ôn Nhiễm có chút
thắc mắc, nhưng vẫn thật sự đáp:"Vâng, vẫn khỏe."
Triệu Bá Ngũ thở dài một hơi, dựa ra sau ghế:"Vậy
là tốt rồi."Ông hỏi tiếp:"Ba con sớm mất, mấy năm nay mẹ con một mình
nuôi nấng con sao?"
"Dạ, mẹ không có tái hôn."
Nghe cô nói Triệu Bá Ngũ khẽ cười:"Ta cùng ba