
ấu mèo tham gia hội nghị thường kì sáng thứ sáu, Diệp Dĩ
Trinh nhìn thấy mà kinh hoàng đến lắp bắp.
Việc này anh cũng được nghe từ Liễu Duyên, cảm thấy
buồn cười:"Đây là cơ hội để tôi luyện bản thân, em không nên từ chối.Cơ
hội khó như vậy không phải ai cũng có." Anh dừng lại một chút, giọng nam
trầm thấp lại vang lên:"Như vậy đi, Ôn Nhiễm Chủ Nhật này tôi không có
việc gì, em mang bản báo cáo của mình đến đây, tôi sẽ xem qua trước, thế
nào?"
Ôn Nhiễm nghe xong lập tức gật đầu:"Cám ơn thầy,
thấy Diệp".
Diệp Dĩ Trinh liếc mắt nhìn cô một cái:"Không
cần, tôi cũng chỉ hi vọng lần này em không làm tôi mất mặt là được rồi."
Ôn Nhiễm sửng sốt, giờ mới hiểu được dụng ý của hắn
khi nói "quả không ngoài dự liệu", mặt đỏ lên:"Không đâu ạ, việc
này là chuyên môn của em, em sẽ làm tốt."
Không cần lúc nào cũng kè kè nhắc nhở cô sự kiện ngày
đó được không?Bạn học Ôn Nhiễm thực muốn rơi nước mắt mà.
Diệp Dĩ Trinh cười cười, im lặng.
Sau khi từ văn phòng của Diệp Dĩ Trinh đi ra, Ôn Nhiễm
quyết tâm dồn toàn bộ tâm huyết vào bài diễn thuyết mà giáo sư Ngô Nham
giao.Hầu như cả ngày đều nhốt mình trong thư viện, tìm đọc tài liệu.Đang lúc có
một chỗ khiễn cô rối rắm không hiểu, di động bên cạnh đột nhiên vang lên, cô
với với lấy điện thoại, nhấc máy.Đầu kia truyền đến một giọng nữ không quen
lắm:"Ôn Nhiễm à".
Cô ngẩn người, nhìn màn hình điện thoại, số lạ
sao:"Bạn là ai vậy?"
Cô bạn nói tên Ôn Nhiễm mới có chút ấn tượng, hai
người từng gặp qua.
"Xin lỗi, chị Lừ".
Người đó khẽ cười, nhưng rất nhanh lại trấn tĩnh,
giọng nói vẫn có chút khàn khàn:"Ôn Nhiễm, chị có thể nhờ em một việc
không?".
Ôn Nhiễm đẩy bản báo cáo trong tay ra:"Vâng, sao
vậy ạ?"
Đầu kia thút thít vài tiếng:"Là như vậy, cha chị
tự nhiên đổ bệnh, trong nhà gọi điện thoại về gấp.Nhưng mà hiện giờ chị đang
dạy một lớp sinh viên năm một, cũng không thể bỏ mặc mấy em được, cho nên khi
chị về nhà, em có thể quản lý mấy em một thời gian được không?
Thì ra là thế, Ôn Nhiễm nắm điện thoại trong tay, suy
nghĩ.Cô và chị Lừ cũng không thân thiết lắm, chỉ là khi cô đến đây học nghiên
cứu sinh có gặp chị ấy một lần.Nhà chị Lừ ở một thôn nhỏ vùng xa của Quảng Tây,
gia đình cũng không giàu có, cho nên trường học cử chị đi học nghiên cứu sinh
kiêm luôn giáo viên một lớp để lấy tiền sinh hoạt phí.Chị nói giọng rất nặng,
đối với mọi người quan hệ cũng không được tốt, bình thường luôn ở một mình, cho
nên thật sự không tìm được ai mới phải phiền đến cô.
Không nghe cô nói gì, người đầu dây sợ đã gây cho cô
phiền toái, liền nói:"Mấy đứa nhỏ đều rất nghe lời, em sẽ không gặp vất vả
đâu."
"Không phải, chị hiểu lầm rồi." Ôn Nhiễm vội
nói, nhưng lại sợ mình quá to tiếng:"Không có gì đâu, em sẽ giúp chị trông
lớp một thời gian, chị nhanh đi xin phép về nhà đi."
Chị thở dài một hơi, đưa số điện thoại lớp trưởng cho
cô, cám ơn mãi.
Tắt điện thoại, Ôn Nhiễm nhìn đến bài báo cáo trong
tay, chán nản.Ông trời hình như thấy cô thời gian qua quá chi là rảnh rỗi cho
nên bây giờ công việc mới ngập đầu ngập cổ như vậy.
Lưu Phỉ Phỉ cười :"Tốt mà, cái này xem như có
thêm kinh nghiệm".
Có thêm kinh nghiệm chưa cần nói tới, Ôn Nhiễm lắc
đầu, chỉ hy vọng bọn nhóc không tạo cho cô một đống rắc rối là được rồi.Nhưng
mà, hy vọng của cô, rất nhanh đã tan tành.
Buổi chiều thứ sáu, Ôn Nhiễm đến gặp hai bạn ban cán
sự lớp, cô vốn đã chuẩn bị cái mác cô giáo để lên chỗ kia ngồi, nhưng mà, vừa
nhìn thấy học sinh đã không bình
tĩnh nổi.Cậu học sinh này nhìn cô cũng rất ngạc nhiên, nhưng cũng vô cùng lễ
phép đứng nghiêm chỉnh chào một tiếng cô Ôn.
Ôn Nhiễm
vừa thấy cậu nhóc đã nghĩ ngay đến trận đấu thảm bại trong nháy mắt, mặt mày
không biến sắc, hỏi:"Em là, Phiền Ảnh Trạch...?"
Cậu con
trai cười ngại ngùng :" Vâng, em là Phiền Ảnh Trạch, lớp trưởng lớp ban
một ạ."
Thì ra là thế.Không trách cô bé đó ra tay ác độc như
thế.Hóa ra là lớp trưởng đứng đầu chạy tới cổ vũ cô nha.Ôn Nhiễm ngượng ngùng
cười, bảo hai người ngồi xuống:" Chuyện là vậy, cô giáo của các em, cô Lừ
trong nhà có chuyện gấp, nên tạm thời cô sẽ quản lý lớp, có vấn đề gì có thể tìm
cô."
Hai cậu học sinh gật đầu:"Vâng, thưa cô.Cô Lừ đã
giao, nhất định chúng em sẽ giúp đỡ cô."
Thật là lễ phép nha.Ôn Nhiễm mặt mày vui vẻ, nhìn âu
yếm:"Vậy có vấn đề gì sao?"
Hai người nói to nói nhỏ gì đó một lúc, Phiền Ánh
Trạch bị bạn lớp trưởng lớp ban hai đẩy lên trước mặt cô, mặt có vẻ dè chừng
hỏi:"Cô à, lần trước lớp em và cô Lừ đã đề ra kế hoạch đi dã ngoại, cô có
nghe cô ấy nói qua không?"
"Dã ngoại?"
Nhìn bộ dạng không biết gì của Ôn Nhiễm, bạn lớp kia
nói:"Trong lớp có rất nhiều bạn học lần đầu đến thành phố B cho nên rất
muốn đi thăm quan.Chúng em cùng nhau thảo luận quyết định cuối tuần đi ra ngoại
ô thành phố B leo núi ạ."
"Vậy sao..." Ôn Nhiễm hiểu ra vấn đề, lập
tức hớn hở:"Cũng là chuyện tốt mà, các em muốn đi thì cứ đi đi."
"Nhưng mà cô à, trường B có quy định, nếu vượt
qua năm mươi người thì cần có giáo viên đi theo." Phiền Ánh Trạch nhắc
nhở."Hai ban chúng