
em là năm mươi hai người."
Ôi trời. Ôn Nhiễm ngẩn người, chỉ chỉ vào mình:"
Ý em là, cô phải theo cùng?"
Hai lớp trưởng cùng nhau gật đầu.
Lớn như cô mà phải theo bọn con nít đi dã ngoại? Ôn
Nhiễm cúi đầu suy nghĩ, chợt bất tình lình ngẩng đầu lên làm Phiền Ánh Trạch
nhảy dựng:"Này, các em nói cuối tuần, là thứ bảy hay chủ nhật?"
"Chủ nhật ạ, bọn em đã thuê xe rồi, tới lúc đó xe
sẽ đến đón, cô không cần lo lắng."
"Ơ, cô không có ý này..." Ôn Nhiễm cuống
quít nói, nếu nhớ không lầm thì, Diệp Dĩ Trinh có gọi điện thoại bảo cùng cô
thảo luận bản báo cáo, cũng là Chủ Nhật.Cô phải làm sao bây giờ?
Nắm chặt điện thoại, Ôn Nhiễm tưởng như tim muốn bật
ra ngoài, tuy là không phải lần đầu tiên xin phép thầy, nhưng mà lần này nếu là
Diệp Dĩ Trinh, cô cũng không đồng ý, bởi vì hắn là người khiến cho cô thấy mình
không được phép !!!
"Ôn Nhiễm" Âm thanh trầm thấp của hắn phát
lên, có chút khàn khàn." Có việc gì sao?"
"À, vâng, thầy Diệp, là vậy, có một người bạn cô
giáo bận nên bảo em giúp quản lý một lớp năm nhất".Nghĩ tới nghĩ lui một
lúc, Ôn Nhiễm quyết định phải lên tiếng thôi.
"Ừ,
có vấn đề gì sao?"
Ôn Nhiễm hít sâu:"Cũng không có gì quan trọng,
nhưng mà ngay mai mấy em muốn đi dã ngoại, em lại phải đi cùng, cho nên muốn
xin thầy việc báo cáo ngày mai có thể dời lại ngày sau được không ạ?"
Ôn Nhiễm nói một hơi đầy hăng hái xong, nín thở chờ
câu trả lời của Diệp Dĩ Trinh, mà đối phương chỉ nhẹ nhàng cười:"Dã ngoại
sao?Chỗ nào?"
"Leo núi, là ở ngoại ô thành phố B thôi ạ".
Cô thật thà trả lời, trong lòng buồn bực lắm, người
này hỏi mấy cái này làm gì, chỉ cần nói cô biết có cho nghỉ không là được
mà.Đầu kia thản nhiên ừ một tiếng, cô còn chưa kịp hiểu gì đã nói tiếp:"Có
thêm người đi được không, cô giáo Ôn?"
Cô giáo Ôn, nghe xong mấy chữ này Ôn Nhiễm thấy mặt
mình sắp cháy luôn rồi, cũng không nghĩ nhiều liền trả lời:"Chắc là không
được rồi, đã có năm mươi ba người, xe chật."
Cô cự tuyệt rất lưu loát, người đầu máy nghe xong trố
mắt vài giây, cười cười rồi tắt máy.Ôn Nhiễm nghe mấy tiếng bíp bíp, càng không
hiểu, người này hỏi cẩn thận như thế, không phải là hắn muốn đi chứ?
Nghĩ đến đây Ôn Nhiễm trừng ngược mắt lên.Cô, cô vừa
mới cự tuyệt Diệp Dĩ Trinh, Diệp giáo sư, thầy Diệp sao???
Chủ nhật, thời tiết rất tốt, Ôn Nhiễm từ năm giờ sáng
đã bị đồng hồ báo thức kéo dậy, mơ màng chuẩn bị hành lý.Giờ này, hai mắt đen
thui to như gấu trúc đứng trước cửa xe điểm danh, bả vai bống nhiên có người vỗ
vỗ, Ôn Nhiễm quay đầu, là đàn em Phiền Ảnh Trạch, nhếch nhếch khóe miệng gắng
tạo nụ cười.
"Cô à, cô chưa ăn sáng phải không, em có mang cho
cô." Nói xong đưa cho Ôn Nhiễm một túi có sữa và sáu cái bánh quẩy, bụng
cô kêu lên một tiếng.Ngẩng đầu nhìn Phiền Ảnh Trạch, đứa nhỏ này lại cười hề hề
như thằng ngốc.
Nhận gói bánh, Ôn Nhiễm vừa định vỗ vai cảm ơn cậu đàn
em, chợt thấy phía sau có một cô bé chắc là cũng lớp.Cô bé có vẻ không cam lòng
lại không dám nói khiến Ôn Nhiễm có chút dở khóc dở cười.Cô đành thu tay, đưa
tay vẫy vẫy:"Nhanh lên xe, xuất phát."
Ôn Nhiễm ngồi hàng ghế cuối cùng, ăn sáng không bao
lâu đã bắt đầu buồn ngủ.Đến khi gần tới địa điểm mới bị tiếng cười nói của mấy
em học sinh đánh thức, cô nheo mắt nhìn cả lớp đang hát đồng ca, khẽ cười.
Đúng là tuổi trẻ, cô lúc còn ở độ tuổi đó thì sao nhỉ?
Khi đi học năm nhất, mở mắt ra đã vùi đầu vào học, cả một năm trong trí nhớ,
chỉ là tự học ở thư viện, trên đầu quạt điện chạy vù vù.
Tầm mắt vừa chuyển, Ôn Nhiễm thấy người ngồi phía
trước là Phiền Ảnh Trạch.Cậu mặc một chiếc áo trắng với quần bò, đơn giản nhưng
vẫn thể hiện là một người ưa sạch sẽ.Nghĩ thật muốn cười, phải, lúc bằng tuổi
bọn họ, cô cũng sẽ thích một cậu bé như thế.
Hôm nay người đến leo núi không ít, Ôn Nhiễm đứng
trước cửa xe, phát vé vào cửa cho các em, vung tay lên định hô xuất phát, tầm
mắt chợt đảo qua một nơi nào đó, một hình ảnh rơi vào mắt.
Cô trừng lớn hai tròng mắt, sợ mình nhìn lầm!
Cái xe màu xám kia, dù chỉ mới ngồi một lần cô cũng
nhớ rõ ràng, chắc chắn sẽ không lẫn lộn.Người nọ trong bộ quần áo thể thao, hai
tay đút vào túi, đôi mắt đen tuyền đầy ý cười đang nhìn phía họ.
Cô lúng ta lúng túng đứng tại chỗ nhìn anh đang bước
tới, từng bước từng bước nhẹ nhàng, điềm đạm, cũng thực thong dong.Anh cũng
từng dạy một môn chuyên ngành của năm nhất cho nên bọn nhỏ đều biết anh, vừa
thấy đã vô cùng kinh ngạc và vui sướng, nhất là bạn nữ.Ôn Nhiễm thở dài, người
này, đúng là không thể hiểu rõ cảm giác nha.Tầm mắt của anh nhìn vào cô, Ôn
Nhiễm cúi đầu chào:"Thầy Diệp."
Diệp Dĩ Trinh gật đầu, sau đó nhìn về phía đám đông
đang nhốn nháo kia, cười hỏi:"Các em có nhận thêm người nữa không?"
Còn, còn hỏi lại sao?Ôn Nhiễm nín thở nhìn mấy đứa,
nháy mắt phản đối bọn nhỏ.
Ôn Nhiễm đeo túi, chậm rãi theo sau nhóm người đi về
phía trước.Chưa đi được lâu cô đã mệt đến không thở nổi, mà thầy Diệp lại vô
cùng thoải mái, lúc leo núi còn có thể nói vài câu, tán gẫu với vài người, ra
chiều thích ý.Càng nhìn cô càng muốn học máu.
Ph