
anh ấy chẳng phải là anh..."
"Anh ấy? Chồng chưa cưới của em?"
"Ừ! Anh ấy đã làm cho tôi rất nhiều chuyện mà anh
không muốn làm, nhiều đến nỗi tôi không đếm nổi... Tôi cảm thấy tôi rất ích kỷ,
tôi biết rõ anh ấy không yêu tôi, trong mắt anh ấy tôi vĩnh viễn là một đứa trẻ
không hiểu chuyện, tôi còn dính lấy anh ấy, không để cho anh ấy có cơ hội xả
hơi."
"..." Thành im lặng nghe cô nói.
"Anh biết không? Cô gái hôm qua gặp ở Thiên đường
& Địa ngụctên là Vi, là bạn gái cũ của
An Nặc Hàn. Cô ấy vốn có thể lấy anh ấy, nhưng là tôi đã đoạt mất hạnh phúc của
Vi, đẩy cô ấy từ trên thiên đường xuống địa ngục." Hai bàn tay Mạt Mạt che
lại khuôn mặt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Thành, tôi thật sự
không nghĩ tới kết cục sẽ như thế. Tôi cho rằng cái gì Vi cũng có, cô ấy có
tình yêu của anh, có hứa hẹn của anh, tôi chỉ muốn chia bớt một chút hạnh phúc
của cô ấy, tôi không tham lam, một chút là đủ rồi! Chỉ cần có thể để tôi ở bên
cạnh anh, khi nhớ đến anh có thể nhìn thấy anh, nghe thấy giọng nói của anh,
tôi đã rất thỏa mãn..."
Tâm tình của Thành hơi chấn động khác thường, cắt lời
cô: "Tình cảm không thể chia xẻ."
"Tôi hiểu! Nhưng anh biết không, anh ấy yêu Vi,
anh ấy hứa hẹn với Vi rằng đợi tôi lớn, anh ấy sẽ cưới cô ấy. Ban ngày bọn nọ
cùng nhau lên lớp, buổi tối tâm sự với nhau trong điện thoại... Những ngày như
thế, tôi nằm mơ đều có thể mơ đến cười tỉnh lại... Thế nhưng, những giấc mơ đẹp
như thế tôi rất ít khi mơ tới. Trong giấc mơ của tôi, An Nặc Hàn đều yêu một cô
gái khác, đều cười áy náy nói với tôi: 'Xin lỗi, em là trẻ con, anh
không có cách nào yêu em!" mỗi lần
tỉnh lại từ trong mơ, tôi đều cảm thấy rất may mắn, may vì đó chỉ là một giấc
mơ."
Kem trong ly tan dần, hòa vào với rượu vang, cũng hòa
trong nước mắt của cô.
Thành khép lại đôi mắt ánh vàng, nặng nề lắc đầu:
"Em còn muốn lừa người dối mình như thế này đến khi nào?"
"Hiện tại..." Mạt Mạt cắn răng, đôi môi run
run nói: "Tôi từ bỏ! Anh ấy muốn yêu ai thì để anh ấy yêu đi, anh ấy muốn
rời đi thì cứ để anh ấy đi thôi... Không có anh ấy, tôi vẫn có thể sống rất
tốt!"
Cô đã nghĩ thông suốt, thật sự đã nghĩ thông.
Thế giới này không phải chỉ có tình yêu, còn có tình
thân, còn có tình bạn.
Không thể lấy anh, thì làm em gái anh cũng được, có
thể nhìn thấy anh hạnh phúc bên cô gái anh yêu, có thể trông thấy anh vui sướng
làm lễ kết hôn, có thể làm mẹ nuôi của con anh, thật thương yêu đứa bé.
Đợi đến khi hai gia định họ hợp lại với nhau, cũng có
thể tiếp tục cùng nhau sống dưới một mái hiên, giống bố mẹ của hai người vậy.
Cuộc sống như thế không phải cũng rất đẹp sao?
Có đôi khi, lùi một bước, mới có thể để cho chính mình
và người khác có khoảng trời vùng vẫy tung bay.
"Đúng vậy, không có anh ta, em vẫn còn có
anh." Thành thấy cô không nói gì, anh liền thở dài.
Mạt Mạt nhìn Thành đối diện, đôi mắt vàng mê hoặc cô.
Cô nghĩ: Nếu không thể lấy An Nặc Hàn,
không thể nghi ngờ Thành là lựa chọn tốt nhất. Ít nhất Thành hiểu được thế giới
nội tâm của cô, có thể hiểu được tiếng ca của cô.
Thành hỏi: "Muốn nghe hát không? Anh tặng em một
bài hát tiếng Trung."
Mạt Mạt thật sự vô cùng muốn nghe nhạc. "Anh biết
hát bài hát tiếng Trung à? Tôi chưa từng được nghe anh hát nhạc Trung bao
giờ."
"Tiếng Trung đẹp hơn bất kỳ loại ngôn ngữ nào,
anh không muốn hát cho những người không hiểu cái đẹp." Nói xong, Thành đi
lên sân khấu.
Anh ấy nói với ban nhạc mấy câu, tiếng nhạc buồn bã
vang lên.
"Là
anh đã hứa hẹn với em quá nhiều, hay anh vốn chưa cho em đủ... Em luôn luôn có
nghìn vạn lý do, anh vẫn nương theo cảm xúc của em đó..."
Lời ca bi thương giàu cảm xúc, được hát bằng chất
giọng huyền ảo của Thành, muốn không làm cho tim người ta tan vỡ cũng khó.
Cả trọn bài, Mạt Mạt đều khóc, cuối cùng nằm nhoài ra
bàn, khóc không thành tiếng.
"Sao
nỡ lòng trách em sai, là anh cho em tự do như lửa... nếu em muốn bay đi, thương
đau hãy để anh gánh chịu..."
Thành hát xong câu cuối cùng, đứng ở trên sân khấu
dùng tiếng Trung nói: "Mạt Mạt, dù sao cứ đi theo bước chân của người khác
rất vất vả, chẳng bằng để cho anh ta tự do, để anh ta được giải thoát, cũng là
để bản thân mình giải thoát..."
Cô ngẩng đầu, cười với Thành.
Cô biết, cái gì cô cũng biết, cô không trách anh, cũng
không trách bất kỳ ai.
Giống như mẹ cô đã nói, yêu sai người, sẽ phải chấp
nhận quả đắng như này, không ai có thể cứu chuộc cô...
Thành lại lấy tay ra hiệu với ban nhạc, giai điệu quá
quen thuộc vang lên.
Thành vươn tay về phía cô.
"It won't be easy..." Giọng hát của Thành
như một câu thần chú.
Cô không tự chủ đi lên sân khấu, nhận lấy chiếc mic
Thành đưa cho.
Giọng hát của cô vang lên thuận theo giọng ca của
Thành, âm thanh thê lương như thủy tinh vỡ rơi trên mặt đất...
Dưới sân khấu thật yên lặng.
"Have I said too much?" Có phải em nói
nhiều lắm không?
"There's nothing more than I can think of to say
to you." Em
không nghĩ còn có thể nói ra điều gì.
"But all you hav