
anh ấy rồi mà còn luôn miệng nói không yêu anh ấy!"
Sắc mặt Vi biến đổi, vừa muốn nổi giận, lại nghĩ đến
cái gì đó, cười mang thâm ý khác: "Cô đã làm gì trong lòng cô tự rõ."
"Chị!" Cô thật sự không nhịn được nữa rồi,
cô hận không thể bóp chết Vi.
An Nặc Hàn ôm lấy Mạt Mạt đang muốn xông lên, chỉ vào
Vi, nói với quản lý đã vội vàng tới sau anh: Đưa cho cô này một trăm vạn, về
sau tôi không muốn lại nhìn thấy cô ta lần nữa."
"Vâng, tôi hiểu nên làm thế nào." Quản lý
cung kính trả lời.
"An Nặc Hàn, anh đừng tưởng rằng dùng tiền là có
thể bồi thường tôi, đuổi tôi đi!
Anh lạnh lùng cười: "Đừng đứng trước mặt tôi tự
cho mình là thanh cao, cô là dạng người thế nào, tôi đã quá rõ!"
Mạt Mạt không có cách nào đánh giá được phương pháp
của An Nặc Hàn là nhân từ hay tàn nhẫn, cô chỉ cảm thấy khi anh bị chọc giận,
sự lãnh đạm của anh sẽ biến thành một thanh kiếm, đâm vào bộ phận yếu ớt nhất
của người khác, khơi ra vết thương người ta không muốn thấy nhất.
Có thể vô tình bao nhiêu thì vô tình bấy nhiêu!
Trên đường về nhà, An Nặc Hàn tập trung tinh thần lái
xe, Mạt Mạt chuyên tâm nhìn từng cây thông xanh biếc lướt qua bên ngoài cửa sổ.
"Không phải em nói với anh là chỉ cùng Thành học
nhạc, không có cái gì khác sao?" An Nặc Hàn hỏi.
"Em thật sự không nghĩ tới anh ấy sẽ thích
em."
Khóe miệng An Nặc Hàn hơi động, nhìn vào kính chiếu
hậu.
"Anh không tin em? Anh thà tin tưởng lời Vi
nói..."
Anh cắt lời cô. "Sau này đừng học nhạc với Thành
nữa."
"Vì sao?"
"Anh không thích cậu ta!"
Mạt Mạt cũng không phản bác, quay mặt đi, nhìn ra
ngoài cửa sổ.
Gió lạnh thổi mái tóc cô rối loạn, đập vào khuôn mặt
của cô, đau...
An Nặc Hàn thường đáp ứng mọi yêu cầu của cô, cũng
đồng dạng với mỗi khi An Nặc Hàn có thái độ kiên quyết, cô cũng chưa bao giờ có
can đảm phản bác lại.
Nhưng anh thà tin tường lời Vi nói, cũng không tin cô,
điều này khiến cô vô cùng thất vọng.
Thành nói đúng, anh không hiểu được thế giới nội tâm
phong phú của cô, lại càng không thể biết tới tình cảm buồn thương của cô...
Đột nhiên, An Nặc Hàn dừng xe lại giữa đường.
Anh cởi dây an toàn cho cô, giọng điệu cực kỳ lạnh
lùng: "Em muốn ở cùng với cậu ta, vậy thì bây giờ xuống xe đi tìm cậu ấy
đi! Anh dứt khoát sẽ không ngăn cản em!"
"Em không..." Mạt Mạt hoảng loạn lắc đầu.
"Anh Tiểu An, anh đừng giận nữa, em không học với anh ấy nữa."
An Nặc Hàn lại trông càng thêm tức giận, anh mạnh mẽ
đạp một phát vào chiếc xe, thân xe hơi biến dạng, tiếng còi báo động chói tai
vang lên.
Mạt Mạt sợ đến nỗi vội vàng xuống xe, luống cuống
chẳng biết làm thế nào, nhìn khuôn mặt nổi giận đùng đùng của anh.
"Em... Anh đừng giận, em đi vẫn không được
sao?"
Gió biển phất qua khiến cả người cô run rẩy, cô lau đi
nước mắt đang rơi xuống từ hốc mắt: "Em biết anh không thích em, em sẽ
không bao giờ quấn lấy anh nữa!"
Cô đi được hai bước, An Nặc Hàn đưa một tay nắm chặt
cổ tay cô, kéo lại, một tay quay bờ vai phải gầy yếu của cô đặt cô dựa vào
chiếc xe cứng ngắc.
Trong khi cô vẫn còn chưa kịp kiểu chuyện gì đang xảy
ra, đôi môi anh đã ngang tàng đè xuống, thô lỗ cướp đoạt đôi môi lạnh lẽo của
cô...
Nụ hôn lần này hoàn toàn khác với lần hôn trằn trọc
dịu dàng kia, An Nặc Hàn kịch liệt mút lấy môi cô, hoàn toàn mang tính ép buộc,
đòi hỏi và xâm phạm. Hơi thở gấp gáp của cô, tiếng hô kinh ngạc của cô, tất cả
đều bị nụ hôn tràn đầy hơi thở đàn ông nuốt lấy không còn sót lại.
Người cô phát run, hai chân mềm đi đến nỗi không đứng
vững nổi. Cổ tay bị lòng bàn tay cực nóng của anh siết chặt đến mức đau đớn,
sống lưng lại bị tấm thép cứng lạnh trên thân xe cọ vào nhức nhối. Để giảm bớt
đau đớn, cô không thể không dùng tay trái ôm lấy thắt lưng anh, cố gắng để cơ
thể mình dựa sát vào vòng ôm ấm áp ấy... cảm nhận được cô xuôi theo, An Nặc Hàn
càng mạnh mẽ hơn, kéo cô ôm vào trong lòng, hôn lại càng thêm sâu...
Cô nhắm mắt, run rẩy hôn trả anh, có chút mong chờ, có
chút hồi hộp, cô rụt rè mở miệng, trong không gian môi răng gắn bó, đầu lưỡi
nhỏ nhắn của cô bị anh cuốn lấy, trong nháy mắt hồn phách như bị anh rút đi...
Ở tận sâu trong cổ họng của anh phát ra một tiếng ngâm
nga, bàn tay đang nắm cổ tay của cô lại tăng thêm lực, nụ hôn lại càng cuồng
dại, giống như phải hút khô cô thì anh mới hài lòng.
Họ hôn nhau rất lâu, rất nhiều xe vượt qua người họ,
có người ấn còi, có người quay cửa xe xuống huýt sáo, Mạt Mạt hoàn toàn không
để ý được đến người khác, trong ý thức của cô giờ đây chỉ còn lại An Nặc Hàn.
Khi nụ hôn kết thúc, cơ thể cô vẫn còn mềm nhũn, dựa
vòng trong lòng An Nặc Hàn, một phút cũng không muốn rời. Cô muốn cho anh tất
cả mọi thứ, cho anh mọi thứ của cô --- nếu như anh muốn.
"Hứa với anh, đừng gặp lại Thành nữa." Anh
khàn giọng nói.
Cô mơ mơ hồ hồ gật đầu.
Trong lúc thế này, cho dù anh có nói ra yêu cầu gì, cô
đều sẽ gật đầu.
....
Khi hai người về đến nhà, các thành viên trong gia
đình hai nhà đã tập trung đông đủ, Hàn Thiên Vu và Tư Đồ Thuần đang uống cà phê
nói chuyện.
Hàn Trạc Thần và An Dĩ Phong