
ng ngu ngốc. Một nam một nữ trong vườn hoa dựa sát vào nhau như thế,
không phải là nói yêu đương thì chẳng lẽ là thảo luận chuyện học tập?
Anh còn muốn giải thích thêm, điện thoại di động bỗng
reo.
Anh tiếp điện thoại, hét to: "Cậu làm cái
gì?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của một chàng
trai: "Không liên quan đến tôi, có người lan truyền nó trên mạng đấy! Tôi
có lòng chuyển cho cậu xem thôi!"
Trên mặt An Nặc Hàn chỉ có tức giận. "Không phải
tôi đã từng nói với cậu đừng nhiều chuyện à, cậu..."
Người trong điện thoại vẫn dửng dưng như không.
"Ha ha? Lúc này nhân chứng vật chứng đểu đủ cả, xem cậu chối cãi đường
nào! Người ta ở bên cậu không danh không phận lâu như vậy, cậu cũng thật
là..."
An Nặc Hàn che điện thoại, đi vào trong phòng đọc
sách, đóng cửa lại.
Mạt Mạt do dự một chút, lại mở hòm thư của anh ra, bấm
mở bức ảnh.
Lúc này đây, cô xem rất cẩn thận.
Trong vườn hoa vắng vẻ, An Nặc Hàn và một cô gái ngồi
trên ghế. Cô gái rất đẹp, là loại đẹp của tri thức, nhã nhặn, cô ấy đang nhắm
mắt tựa trên vai An Nặc Hàn, bên má vẫn còn đọng nước mắt chưa khô. Trong tay
anh cầm chiếc áo màu xanh vừa mới cởi, định khoác lên vai cô ấy.
Không thể nghi ngờ đó là biểu lộ sự săn sóc và yêu
thương.
Mạt Mạt đóng lại bức ảnh, phát hiện trong hòm thư đến
có rất ít thư, đều là những thông tin quan trọng. Cô di chuột đến thùng rác,
nhấn một cái.
Thùng rác của anh có rất nhiều thư cá nhân, trong đó
thư từ "Thâm Nhã" là nhiều nhất.
Mạt Mạt mở bức thư gần đây nhất, một đoạn chữ màu tím
nhạt hiện lên trên màn hình máy tính.
"An,
em thật sự đã từng thử quên anh, nhưng khi em càng muốn quên, nụ cười của anh,
giọng nói của anh lại càng rõ nét... Để em ở cạnh anh được không? Em sẵn lòng
đợi anh, cho dù bao lâu đi chăng nữa..."
Mạt Mạt đóng bức thư lại, nằm sấp trên bàn, vùi đầu
vào khuỷu tay.
Thảo nào dạo này anh lạnh nhạt với cô như vậy, không
phải anh vội tốt nghiệp, mà là... Anh lại yêu một cô gái khác.
Cái chữ "lại" làm cô có chút lạnh, lạnh
giống hồi chín tuổi ăn sạch năm ly kem.
Anh không còn yêu Vi, bởi vì Vi không có tâm hồn đáng
để anh yêu. Anh cũng không yêu cô, bởi vì cô không có cơ thể để anh yêu.
Anh gặp được một cô gái hoàn mỹ...
Mạt Mạt lặng lẽ ra khỏi phòng, sắc trời ảm đạm, sóng
biển cũng tối tăm...
Trong quán bar, Mạt Mạt ngồi tại một vị trí sát bên
cửa sổ, trên bàn bày một loạt ly thủy tinh trống rỗng, cô còn đang thưởng thức
từng miếng từng miếng trong ly kem thứ năm trước mặt. Đây là loại kem ly cô
thích nhất trong bar, "Phấn
hồng giai nhân". Nói nó là kem ly,
không bằng nói nó là một loại mùi vị rất đặc biệt, tầng trên cùng là lớp kem
sữa màu trắng, ngọt đến mức phát ngấy, tầng giữa là kem dâu tây, tầng cuối cùng
là một lớp rượu vang mỏng... Màu sắc trong ly quá độ dần từ màu trắng đến màu
hồng; mùi vị cũng chuyển từ hương sữa, chua chua ngọt ngọt, dần dần sang đến vị
đắng, nhất là miếng cuối cùng, miệng thấy thật cay, càng hồi vị càng thấy đắng
chát...
Lại ăn xong một ly…
Biết rằng ăn đến cuối cùng vẫn nếm phải vị đắng, Mạt
Mạt có lẽ chỉ muốn thêm một chút kem ngọt khiến cô quên đi vị đắng chát. Cô cọ
xát hai bàn tay đông cứng với nhau, nói với nhân viên phục vụ. "Cho thêm
một suất nữa!"
Lại một suất "Phấn hồng giai nhân" được bê lên, cô liếm bờ môi tê rần, chẳng hề mảy may
thấy lạnh, chỉ thấy trong miệng rất đắng.
Thành ngồi xuống ngay vị trí đối diện Mạt Mạt, cô
không nói chuyện với anh ta.
Anh ta cũng không quấy rầy cô, lần đầu tiên thưởng
thức một cách tinh tế từng cử động của cô.
Mạt Mạt hôm nay trang điểm rất tỉ mỉ, kiểu tóc của cô
được chải vô cùng cẩn thận, tóc đen mềm mại được chia thành hai lớp, lớp dưới
buông xõa, lớp trên được buộc lệnh về bên phải, hơi có phần hoạt bát, lại có
chút dễ thương. Cô mặc một chiếc áo kiểu tây màu hồng nhạt, cổ đứng không tay,
cổ áo và sườn vai được viền ren tơ tằm, phía dưới phối với một chiếc váy xếp
cùng màu dài quá đầu gối, làn váy cũng được viền ren, khiến người ta nhìn qua
có chút dịu dàng thục nữ.
Tầm mắt của Thành lại dời đến cổ tay cô, đồng hồ của
cô rất đặc biệt, dường như đã từng thấy ở nơi nào đó. Thành cẩn thận nhớ lại
một chút, là đồng hồ tình nhân số lượng có hạn mới nhất do hãng Piaget phát
hành.
"Hôm nay em rất đẹp."
Mạt Mạt nâng mắt nhìn anh ta, cười hơi cứng nhắc.
"Cám ơn!"
Ánh tà dương chiếu lên khuôn mặt trái xoan xinh xắn,
nước da cô trắng nõn mỡ màng, môi đỏ mọng long lanh như sương sớm.
Thành đột nhiên cảm thấy cô giống một bức tranh tuyết
rơi, có sự lãng mạn mộng mơ, nhưng, cũng có chút ưu sầu buồn bã...
"Tâm trạng không tốt à?"
"Không có, là rất tốt!"
"Chồng chưa cưới của em không phải đã trở về sao?
Vì sao anh ta không đi cùng em?"
Cô nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, lại nhìn xuống đồng
hồ đeo tay, trầm tư thật lâu, mới hỏi Thành: "Thành, giả sử người nhà anh
ép anh lấy một cô gái anh không yêu, anh có cam lòng không?"
"Người anh không yêu, anh tuyệt đối sẽ không
lấy."
Mạt Mạt cau chặt mày, vẻ mặt hoảng hốt: "Đáng
tiếc