XtGem Forum catalog
Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322854

Bình chọn: 8.00/10/285 lượt.

ó cách nào yêu cô,

một tờ hôn thú mỏng manh có thể buộc chân anh được sao? Cho dù buộc được, cô

thật sự sẽ hạnh phúc sao? Như Vi nói đấy, cơ thể của anh thuộc về cô, trái tim

anh thuộc về một cô gái khác, cả ba người đều bị thương."

"Con không muốn lấy Tiểu An?"

"Con..." Cô nhắm mắt lại. "Trước đây

con còn nhỏ, không hiểu biết. Hiện nay con đã trưởng thành rồi, con hiểu rõ cái

gì mới là cái con muốn."

Cô rốt cuộc cũng nói ra rồi, cũng chẳng hề khó khăn

như trong tưởng tượng.

Thấy có xe cảnh sát chạy tới, An Nặc hàn vội vàng quay

lại thông báo cho họ, vừa vặn nghe được những lời này.

Anh đứng ở cửa, khéo miệng co giật một chút, chỉ nói

một câu: "Chú Thần, cảnh sát đang đi về phía này, chú nhanh đưa Mạt Mạt từ

cửa sau đi, chuyện ở nơi này cháy sẽ xử lý..."

Hàn Trạc Thần vì có lý lịch phức tạp, không thể vào

cục cảnh sát, ông đưa Mạt Mạt rời khỏi theo cửa sau.

Khi Mạt Mạt bị đưa đi, quay đầu liếc nhìn An Nặc Hàn

một cái. "Anh cứu anh ấy nhé!"

Anh gật đầu, đi về phía Thành.

***

Mạt Mạt đi rồi, An Nặc Hàn bảo mấy tên côn đồ kia lái

xe đi khỏi cửa chính, dẫn dụ cảnh sát rời đi. Anh đóng cửa quán bar, khóa trái,

thong thả lấy cuộn băng thu hình giám sát của bar, rồi lại tìm cục đá đã tan

được một nửa sau quầy, ném vào mặt Thành.

Do được kích thích bởi cái lạnh, Thành kêu rên một

tiếng, tỉnh táo lại. Khi anh ta thấy rõ An Nặc Hàn trước mắt, trừng trừng nhìn

anh tràn ngập thù hận, đôi môi co giật, phát không ra tiếng...

Anh nửa ngồi xuống bên cạnh Thành. "Mày là người

thông minh, chốc nữa nên nói cái gì, không nên nói cái gì, hẳn là biết."

Thành quay mặt đi, không nhìn anh. Biểu hiện từ chối

rất rõ ràng.

"Nếu như mày nói sai một câu trước mặt cảnh sát,

tao đảm bảo ngày mai cho mày nhặt xác cô ta..." Giọng nói của anh lạnh lẽo

đến thấu xương.

"Khuôn mặt Thành vốn đã tái nhợt, đột nhiên trở

nên trắng bệnh không còn giọt máu, anh ta kinh hoàng mở to mắt, dùng hết sức

mới phun ra từ kẽ răng được một chữ: "Không!"

Tiếng còi cảnh sát bên ngoài càng lúc càng lớn, An Nặc

Hàn liếc qua cánh cửa, lại hỏi: "Mày yêu Mạt Mạt?"

Thành ngồi dậy, lau đi vết máu trên khóe miệng, mỉm

cười: "Ai có thể không yêu một người con gái vì mình mà ngay cả mạng cũng

không cần."

An Nặc Hàn túm lấy cổ áo Thành, ánh mắt đằng đằng sát

khí.

Thành không hề sợ hãi nhìn anh: "Mày đối phó với

tình địch của mình ngoại trừ dùng nắm đấm, còn có cái quái gì khác?"

Nắm đấm vung lên ngừng lại trước mặt Thành.

Thành nở nụ cười, khóe miệng rướm máu. "Muốn giữ

được trái tim một cô gái, dùng nắm đấm là vô ích!"

An Nặc Hàn buông tay, lấy khăn lau đi vết máu trên

tay, đứng dậy: "Nếu để tao biết mày tổn thương cô ấy, tao tuyệt đối sẽ

không bỏ qua cho mày."

Anh đi ra từ cửa sau, tại ngã tư, đã có người mang xe

tiếp ứng đến, mở cửa xe cho anh, rồi anh đi thẳng tới sân bay.

Ven biển Australia.

Trong một căn biệt thự xa hoa, gió biển thổi chiếc rèm

ren màu trắng tung bay, tràn ngập vào trong phòng.

Mạt Mạt lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc vali, thành

thạo đặt xuống giường, ôm quần áo từ tủ ra nhét vào trong.

"Mạt Mạt? Con làm gì đấy?" Hàn Thiên Vu ấn

chiếc vali xuống, trên mặt cũng không có sự giận dữ, chỉ có sự chiều chuộng và

dung túng của người mẹ: "Anh Tiểu An của con vừa trở lại Anh rồi, con trốn

nhà thì có thể đi đâu?"

Mạt Mạt sửng sốt một lát, rất nhanh hiểu ra tình hình,

nhưng dù sao đi chăng nữa, khí thế không thể yếu đi. "Đi nơi nào cũng

được, con không thể chấp nhận được người bố không có nhân tính này!"

"Sao con có thể nói bố con như vậy? Bố là người

tốt, cho dù bố có làm cái gì, khẳng định là có lý do của bố."

"Lý do? Người yêu con thì cần phải bị đánh chết

--- cái này tính là lý do gì cơ chứ?"

"Ông ấy chỉ vì muốn bảo vệ con thôi!" Hàn

Thiên Vu giật lại mấy bộ quần áo hoàn toàn lỗi thời trong lòng cô, thấy cô lại

xoay người đi đến tủ lấy quần áo, bất đắc dĩ nói: "Mạt Mạt, đừng làm loạn

nữa, tất cả mọi thứ bố con làm đều là vì bố yêu con."

Mạt Mạt cũng không phủ nhận là bố cô rất thương cô.

Cô nhớ rõ ràng có một lần cô sốt cao mãi không hạ, cả

người rét run cầm cập. Ông ôm cô cả một đêm, liên tục kể cho cô mấy câu chuyện

cổ tích, kể về câu chuyện của cô bé lọ lem và bạch mã hoàng tử, kể về chuyện

làm thế nào ếch có thể biến thành hoàng tử, còn có người đẹp ngủ trong rừng

được hoàng tử cứu tỉnh bằng một nụ hôn...

Cô ngủ được một lát, lại tỉnh một lát, giữa những lúc

tỉnh và lúc ngủ, câu chuyện cổ tích chẳng bao giờ gián đoạn...

Sáng sớm ngày hôm sau, cô mở mắt liền thấy người bố

luôn luôn mạnh mẽ trong trí nhớ của mình, đôi mắt ông hiện lên tơ máu, giữa

trán lại có thêm nhiều nếp nhăn. Cô lại nhìn sang bên cạnh, An Nặc Hàn đang ngủ

trên ghế sát giường bệnh của cô, trong lúc ngủ, mày kiếm dài vẫn còn nhíu lại,

ánh mặt trời chiếu một tầng sáng mờ nhạt mỏng manh trên khuôn mặt anh, hiện ra

sự lo lắng mông lung.

"Bố?" Mạt Mạt khóc, cả một đêm dài đau nhức

khắp người cũng không làm cô rơi nước mắt, thế mà cô lại thấy cảm động bởi hình

ảnh này mà khóc.

Bàn tay to của bố d