
ỉm cười, nụ cười trong bóng tối thâm trầm đến
vậy. "Tôi có quấy rầy hai người không?"
Mạt Mạt ngây ngẩn, chợt đứng dậy, bắt được cánh tay
anh, anh có độ ấm, anh là thật.
"Anh Tiểu An? Sao anh lại ở đây?" Cô có chút
nghi ngờ đây là mơ, vì chỉ có trong mơ Thành mới bất thường thổ lộ tình cảm với
cô, chỉ có trong mơ An Nặc Hàn mới có thể đột nhiên xuất hiện như vậy.
"Anh vừa xuống máy bay, chú Thần nói cho anh biết
em đang ở chỗ này."
Mạt Mạt liền tỉnh ngộ, thảo nào di động của An Nặc Hàn
từ đầu đến cuối đều tắt máy, thảo nào buổi sáng sớm ra khỏi nhà, bố cô thần
thần bí bí nói rằng sẽ cho cô một bất ngờ, hai chữ "bất ngờ" ông vô
cùng nhấn mạnh.
Đúng là một bất ngờ, cô kinh ngạc mà vui mừng nhào vào
lòng anh; hơi thở của anh, nhiệt độ của anh, quen thuộc như vậy, chân thật đến
thế.
An Nặc Hàn đã trở lại, tại thời điểm anh bận rộn nhất,
trở về để chúc mừng sinh nhật cô. Bất kỳ câu nói gì tại giây phút này đều nhỏ
bé không hề đáng kể.
"Bật đèn!" Lời nói của An Nặc Hàn vừa dứt,
trong phòng chớp mắt đã sáng trưng, bất kể một hành động nhỏ nào cũng đều được
phơi bày dưới ánh đèn huỳnh quang chói mắt.
An Nặc Hàn cười cười, vỗ về lưng Mạt Mạt, lưng cô vẫn
vì kích động mà phập phồng không ổn định. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi
mềm mại của cô một chút.
Đợi Mạt Mạt đỏ mặt rời khỏi vòng ôm của anh, anh vươn
tay phải một cách tự nhiên, hướng về phía Thành, dùng lễ tiết truyền thống
Trung Hoa tự giới thiệu với Thành. "Tôi là chồng chưa cưới của Mạt Mạt, An
Nặc Hàn."
Trước mặt An Nặc Hàn, thái độ của Thành cực kỳ ngạo
mạn, không nhanh không chậm đứng dậy, thong thả đưa tay ra, chỉ nói một chữ.
"Thành!"
Giọng nói của anh ấy giống như vô cùng chắc chắn đối
phương đã từng nghe về anh, hơn nữa đã từng nghe nhiều lần đến quen thuộc.
Tay phải của Thành vừa mới vươn đến giữa khoảng không,
An Nặc Hàn lại thu tay về, khóe miệng khẽ nhếch. "Rất xin lỗi, tôi không
biết anh không hiểu lễ tiết Trung Hoa."
Thành ra vẻ dùng tay phải kéo phẳng ống tay áo của
mình, đôi mắt ánh vàng vô cùng khinh thường nhìn An Nặc Hàn từ trên xuống dưới:
"Thì ra anh là An Nặc Hàn. Tôi còn tưởng anh có chỗ nào không giống người
thường, cũng chỉ có thế mà thôi."
"Đương nhiên, so với loại đàn ông am hiểu biểu
diễn trên sân khấu như anh, tôi quả thật chỉ phù hợp ngồi ở dưới làm khán
giả."
Ánh mặt Thành đột nhiên trở nên lạnh lẽo, An Nặc Hàn
cũng không hề né tránh tầm mắt anh ấy, ngược lại còn nheo mắt nhìn lại.
Khuôn mặt Thành dần dần hiện lên sự tức giận, còn An
Nặc Hàn thì rơi vào suy tư yên lặng.
Thời gian hai người đối mặt khá lâu, Mạt Mạt dù chậm
chạp cũng có thể cảm giác được mùi thuốc súng đậm đặc.
Cô vội vàng tiến đến giải vây. "Anh Tiểu An, đã
khuya rồi, chúng ta về nhà đi."
An Nặc Hàn liếc nhìn Mạt Mạt, lần thứ hai nhìn về phía
chiếc bánh sinh nhật, đôi môi mỏng khẽ nhếch. "Được rồi."
Thấy anh đồng ý, Mạt Mạt vội vã kéo tay An Nặc Hàn ra
khỏi căn phòng tràn ngập mùi thuốc súng. Cô lại không biết, động tác dàn xếp
mọi chuyện của cô như vậy, tại thời điểm đặc biệt, trong mắt người đặc biệt, sẽ
trở thành biểu hiện của sự chột dạ.
Mạt Mạt vốn đang khẩn trương kéo An Nặc Hàn ra khỏi
phòng, đột nhiên cứng đờ. Bời vì cô thấy Vi đang dựa vào vách tường đỏ sậm đứng
đối diện bọn họ, chiếc váy màu đỏ giống màu máu thật lòe loẹt, nụ cười bí hiểm
hiện lên trên khóe miệng cô ấy, chứa đựng một loại oán hận sâu sắc.
Thật là tại thời điểm không thích hợp nhất lại xuất
hiện một người không nên xuất hiện nhất.
Nhìn thấy Vi, bước chân An Nặc Hàn chững lại, vẻ mặt
vô cùng phức tạp, có kinh ngạc, có thất vọng, cũng có đau lòng, nhưng tình cảm
say đắm trước kia đã không còn vết tích.
"Thất khéo nha!" Vi nửa mỉa mai, nửa buồn
rầu nói.
An Nặc Hàn không nói gì, dưới tình huống này, đối
thoại gì cũng đều nhạt nhẽo.
"Cô gái của anh lại hẹn hò với chàng trai khác
sau lưng anh rồi? An, em thấy anh nên tự xem xét lại chính bản thân mình một
chút xem."
Tiếng cười chói tai của Vi chắc chắn càng khiến An Nặc
Hàn nhục nhã hơn cả việc tát một cái lên khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Lúc này, Thành cũng đi từ trong ra, khoanh tay đứng
tựa vào cửa, tràn trề hứng thú xem "một màn đặc sắc" này.
An Nặc Hàn thoáng nhìn qua Thành, trầm giọng nói với
Vi. "Em có mắng chửi tôi thế nào cũng không sao cả, nhưng yêu cầu em không
được sỉ nhục vợ chưa chưa cưới của tôi."
"Em không hề..." Mạt Mạt vừa muốn giải
thích, An Nặc Hàn đã nắm chặt tay cô, dắt cô bước nhanh về phía cửa ra.
Vi còn không chịu bỏ qua, tiếp tục nói: "Anh
không nên tự lừa mình dối người! Thành là sao mai sáng tỏ kỳ ảo trên trời, so
với cậu ấy, anh quả thật tầm thường không chịu nổi. Nếu để tôi chọn, tôi cũng
chọn Thành.
An Nặc Hàn đột nhiên dừng bước.
Mạt Mạt dù tính tình tốt đến mấy cũng không chịu được
sự sỉ nhục này, đầu cô nóng lên, toàn bộ áy náy không còn sót lại tí nào. Cô
xoay người căm hận hét lên với Vi: "Tôi không phải là chị, cho dù Thành có
tốt nữa, tôi cũng không qua đêm với anh ấy tại chỗ này, không nhận nhẫn kim
cương của