
iết thừa tôi không phải
thiếu tiền tới mức làm ôsin.
Chúng tôi cười.
…
Tôi lững thững bước lên cầu thang khu
chung cư ba tôi ở.
Chẳng hiểu sao dạo này ông không sống ở biệt thự ngoại thành, mà lại
chuyển về căn hộ chung
cư ngu ngốc không thang máy này.
Bở hơi tai với cái lầu bốn chết tiệt
Tôi đẩy cửa.
Quần áo đàn bà vương vãi
khắp nhà.
Nhìn chán chả buồn
chết.
Ba tôi đang xào mì.
Tôi hỏi: “Lại bà nào thế ba?”
Ba chưa trả lời thì tôi đã nhảy vào phòng làm việc của ông để tìm
kịch bản mấy tập cuối của phim ông
đang làm.
Khi tôi bước ra, thì… Vivian
đã dậy.
…
- Ba em rất phiền hà. Mỗi ngày ông dắt về một
người đàn bà. Đại loại cũng giống như anh. Mỗi ngày đến em lại phải
dọn bao nhiêu là xi líp.
Tôi lẩm bẩm. Dạo này, anh với tôi đã nói chuyện nhiều hơn.
Thân thiện và cởi mở như anh em
của nhau vậy. Tuy nhiên tôi vẫn dấu, chuyện người yêu anh đang là người yêu của ba tôi.
- Dạo này anh với chị ấy ổn chứ!
- Ừ, tốt cả, dạo này anh cũng hay gặp Vy (tên thật của
Vivian). Tối qua Vy ngủ ở đây,
nhưng sáng nay phải đi diễn tỉnh rồi…
- Chị ý
có bận không anh? Em đọc báo thấy chị ý lên ào ào. Nổi lắm rồi nhá!
- Ừ, báo chí cũng vớ vẩn, toàn tin đồn nhăng cuội. Khổ thân Vy…
Bỗng dưng tôi bật khóc, nước mắt rỉ ra và chảy
lòng vòng. Có phải anh không biết hay đang cố tình nguỵ biện?
Anh đã điên hay đang cố giả điên… Vivian không hiền lành
như anh đang nói. Chị ta đang vùng vẫy với ba tôi. Còn ba
thì đang giúp chị ta bơi nhanh nhất.
Tôi cất quần áo của anh vào tủ. Buột
miệng:
- Bao
giờ anh chị cưới?
Anh im lặng một lúc:
- Chắc hai năm. Cô ấy bảo vậy.
Ừ, đó là cô ấy bảo vậy. Trước đây, khi bỏ tôi, mẹ cũng
nói, chỉ làm thêm nghề này hai năm
nữa thôi. Nhưng tới giờ, mẹ vẫn luôn
“yêu nghề” và yêu cái mới. Hai năm tương đương với cả một đời
người thì không còn là trò chơi hai năm nữa.
Thế giới này, đầy rẫy
sự đánh đổi. Vivian đánh đổi. Anh cũng đánh đổi. Đánh đổi
sự chờ đợi và niềm tin.
…
Tháng sau, Vivian ra album mới đồng
thời phim nhà nước của ba tôi mà cô ấy làm một vài phụ lòi cũng được công chiếu. Tất cả báo chí đều hướng về phía Vivian,
tung hô cái giọng hát yếu mềm và nhan sắc nát bươm cùng khả năng
diễn xuất
tệ hại của cô nàng.
Hôm đó, tôi thấy anh ngồi dưới hàng
ghế khán giả.
Vivian không nhìn về phía anh.
Cô ta chăm chú đưa mắt lướt qua hàng
ghế V.I.P.
Tại bữa tiệc sau buổi họp báo.
Tôi ra chào anh.
Anh hơi ngạc nhiên nhưng cũng mỉm
cười.
Lấp ló, tôi thấy Vivian đang tán tỉnh
một nhà sản xuất mới nổi.
Bụng ông ta phệ. Đầu ông ta trọc. Mắt
ông ta lồi.
Nhưng những ca sĩ được mời…
Ai cũng muốn ông ta mở lời mời họ… ăn tối.
Nghệ sĩ cũng có nhiều loại… nhưng đa phần
họ phải đánh đổi. Trên con đường họ đi, rơi rớt nhiều
thứ tình cảm chia li uỷ mị.
Anh nhìn về phía Vivian, tay nắm chắc cái li như muốn bóp nát. Vivian liếc mắt sang anh rồi vội vã quay đi… không cười.
Ừm… Phải… anh biết… anh hiểu… và anh
đã chấp nhận… bởi vì anh yêu… bởi vì một lời
hứa... hai năm… cũng chẳng nhiều!
…
Tôi yêu anh ấy. Khác
cách Vivian yêu anh ấy.
Anh ấy yêu
Vivian. Khác cách bố tôi, ông bụng phệ, các nhà sản xuất, Tuấn Platini
yêu Vivian.
Tôi yêu anh ấy vì nhìn
thấy tình yêu anh ấy dành cho Vivian. Mặc dù tôi biết rằng: Vivian
sẽ như mẹ tôi… hai năm là mãi mãi chẳng thể quay về.
Nói theo toán học, tôi được
biết yêu là nhờ Vivian theo tính chất bắc cầu. Nên tôi mặc kệ,
để anh ấy hi vọng về Vivian đẹp đẽ như anh ấy vẫn
muốn như thế.
Bởi anh ấy biết hết đấy, nhưng biết hết cũng
chẳng nhìn thấy tôi.
Có lẽ anh ấy sẽ không yêu tôi.
Tôi nghĩ vậy.
Nên tôi không dám nói.
Nếu nói tôi sẽ nói rằng: “Em yêu anh, em muốn làm vợ, em không mơ làm
ca sĩ!”
Người tôi yêu viết văn để sống. Mọi
câu chuyện của em đều bắt đầu bởi u ám và kết thúc đầy u tối, liệu
như vậy có ổn không? Em
khóc ở đời và em làm người ta khóc giống y như đời trên giấy… Khi nhìn thấy những câu chuyện ấy
của em, đôi khi tôi đau lòng…
Em bò lăn ngủ gục ngay trên bàn phím, với những trang bản thảo dang dở đang chờ em,
tôi đi qua nhìn em mà lòng xót xa...
Tôi biết, nước mắt em đã rơi nhiều
lắm, lăn xối xả như là
chẳng điều gì có thể khiến em cầm
lòng. Cứ sau một đêm, trên những dòng chữ dài
xuôi về hai thái cực: sự sống và cái chết, em lại uống
những li rượu màu đỏ sẫm rồi gục đi
mệt lả.
Em đã sống cô đơn như thế rất nhiều ngày qua, ngay cả khi
em có tôi bên cạnh, tôi ở bên em… mà em
vẫn cứ mãi cô đơn.
Em học thói quen gói ghém lòng em như thế từ bao giờ? Từ trong hơi men và len vào từng câu chữ…
Chua chát…
Tôi không muốn em như vậy, tôi muốn em là chính em nhưng không phải bằng cách đau khổ đến nhường ấy…
Phụ nữ cần được nâng niu, tôi đã bên em cho hết mọi yêu chiều nhưng hình như tôi lại là loại người không biết nâng niu phụ nữ.
Phụ nữ cần được
đòi hỏi, tôi đã mòn mỏi chờ em đòi hỏi, nhưng chỉ là những câu nói lặng thinh và ánh mắt có in hình giọt nước…
Một năm rồi, em vẫn cứ thế sao?
Từ khi nào, em đã không còn muốn khác? Một nỗi buồn man mác liệu có đủ dinh dưỡng đ