
ắt quãng.
“Em nói
xem, nếu như đêm đó, anh đưa em về nhà, hoặc giả chúng ta không gặp nhau, bây
giờ sẽ thế nào?” Hàn Thuật hỏi một câu hỏi nực cười.
Có thể
cô sẽ tìm thấy Vu Vũ, thật sự giết chết Lâm Hằng Quý, cũng có thể sẽ tránh xa
tất cả, nhìn Vu Vũ vào tù, đợi anh, hoặc cuối cùng gặp một người đàn ông khác,
thuận lợi sống một đời. “Nếu như” là thứ có khả năng vô hạn, cũng là một thứ
hoàn toàn chẳng có khả năng.
Cát
Niên nói: “Không biết. Bất kể sống ra sao, thế nào cũng là một đời.”
Hai
người mỗi người ôm một góc chăn, nằm trên chiếc giường bừa bộn, không biết cảnh
này hoang đường nhường nào, cô có thể đánh anh, chửi anh, đuổi anh, dù sao làm
gì cũng được, chứ không phải tiến hành một cuộc đối thoại thẳng thắn nhất kể từ
khi hai người quen biết trong lúc không thích hợp nhất thế này.
Có lẽ
cả hai đều cảm thấy quá mệt mỏi, cả cơ thể lẫn tâm hồn, mệt mỏi đến không còn
sức lực để tiếp nhận bất cứ tình tiết kịch tính mạnh nào nữa. Thế rồi, hai
người lại tiếp tục hoang đường thiêm thiếp ngủ.
Trước
khi ý thức cuối cùng biến mất, người vẫn luôn kiên định tin theo chủ nghĩa duy
vật như Hàn Thuật nhìn quanh gian phòng tối om, hướng về một góc tối vô hình,
lòng thầm nói câu: “Xin lỗi.”
.
Thực
ra cô đã từng nghĩ sẽ phó thác đời này cho anh, nếu như đời này cô bắt buộc
phải có một người để phó thác. Có thể yêu không đủ đậm sâu, nhưng cũng đủ ấm
áp, hai người cùng hiểu nhau, cùng lượng thứ nhau, như vậy cũng đủ để nương tựa
đến già.
Ngờ
đâu ngay đến điều “nếu như” chưa chắc đã thành sự thật ấy cũng vỡ tan nhanh đến
vậy.
.
Khoảng
thời gian chỉ còn cách một hai giờ nữa là trời sáng. Hàn Thuật mơ một giấc mơ
rất lộn xộn, anh thậm chí mơ thấy có chiếc xe cảnh sát rú còi ầm ĩ đỗ ngoài
cổng trường, anh bị mấy chiến sĩ công an nghiêm nghị chính trực bắt về quy án,
xung quanh chật kín người đứng xem, mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ khinh khi,
chụm đầu ghé tai bàn luận anh chắc hẳn là thằng hạ lưu vô sỉ. Có người ngất
ngay giữa sân, đó là mẹ anh, còn bố anh hai mắt vằn đỏ, nếu không có người cố
sống cố chết ngăn lại chắc chắn ông sẽ xông ngay lên xé nát thằng nghịch tử hủy
hoại thanh danh nhà họ Hàn. Trong đám đông xô đẩy, Hàn Thuật cứ ngoái đầu lại
mãi, anh chỉ duy nhất không nhìn thấy người bị hại của vụ án, ngay đến bóng
dáng cô cũng không thấy, điều này khiến anh vừa lạc lõng vừa rầu rĩ, rơi vào
bước đường này, tuy anh biết mình hoàn toàn chẳng oan khuất, nhưng nếu như cô
có thể có mặt ở đây, dù là vui vẻ đắc ý, anh cũng cảm thấy đáng kiếp mà yên
lòng một chút.
Đến khi
ánh nắng sớm mai chiếu rọi lên con đường anh bị xích loảng xoảng vào tù, Hàn
Thuật mới khẽ mở mắt, mất đủ một giây để ký ức phục hồi, làm rõ tình hình hiện
tại rồi lập tức nhảy dựng dậy. Đáng tiếc vẫn chậm một bước, lúc đó anh đang nằm
sát mép giường, cú nhảy bật dậy khiến cả người anh ngã bò toài xuống đất, cũng
may còn vướng cái chăn nên mới không đến nỗi quá đau. Trên chiếc giường gỗ kiểu
cổ đêm qua anh chưa kịp nhìn rõ đã hoàn toàn trống không. Ngay đến chiếc áo sơ
mi nam bạc màu cũng đã được cất đi.
Dù Hàn
Thuật trước nay vẫn tôn sùng tỉnh giấc tự nhiên, nhưng đồng hồ sinh học của anh
rất chuẩn, hoàn toàn không phải người hay ngủ nướng. Khác hẳn với Cát Niên, tuy
anh không có kinh nghiệm sống cùng cô nhưng qua một quá trình bám đuôi theo dõi
tương đối dài, theo như anh thấy chỉ cần không phải làm ca sáng hoặc không có
việc gì đặc biệt, thường thường mặt trời lên ba con sào mới thấy cô mắt nhắm
mắt mở ra quán chú Tài lấy sữa. Lại nhớ đến hồi cấp Ba, cô thường xuyên là chúa
đến muộn, lúc nào cũng đặt chân vào trường cùng giờ chuông reo, không biết đã
bị anh bắt được bao nhiêu lần. Không ngờ lần này anh lại dậy sau Tạ Cát Niên,
Hàn Thuật tự nhiên cảm thấy cực kỳ bị động. Tình cảnh đêm qua tái hiện trong
đầu càng khiến anh nóng mặt hoang mang, anh vội vàng khoác lại quần áo, chỉnh
đốn qua loa chăn ga rồi miễn cưỡng gắng gượng bước ra.
Phi
Minh vẫn chưa dậy, chiếc đồng hồ cũ kỹ trên tường cũng chứng thực giờ vẫn còn
rất sớm. Hàn Thuật bồn chồn ngó ra ngoài cổng vườn, không có xe cảnh sát và
nhân viên chấp pháp như trong mơ. Tiếp đó anh nghe thấy tiếng cửa cót két,
người bị hại tóc ướt dề mở cửa bước ra từ phòng tắm đầy hơi nước nóng, tay ôm
một chậu quần áo.
Hàn
Thuật hơi khó xử, bèn giở trò cũ hắng giọng mấy tiếng, định thu hút sự chú ý
của cô. Cát Niên như bị ù tai, đặt chậu quần áo xuống, tìm một tấm khăn khô lau
nước trên tóc, Hàn Thuật lại húng hắng lần nữa, kết quả vẫn y hệt. Cuối cùng
anh cũng tin chắc rằng cô đang cố ý không thèm đếm xỉa đến anh, anh ho rách cả
cổ cũng uổng công. Lòng anh trống rỗng, nhớ lại chuyện xấu hổ tối qua, chỉ
trách anh tự tạo thêm nghiệp chướng cho mình, nhưng dù chết dù sống, muốn giết
muốn chém cô cũng phải nói một câu chứ.
Hàn
Thuật đành lề rề bước lại sau lưng Cát Niên, do dự mấy lần mới lắp bắp thốt ra
một câu không đầu không cuối, “Em xem… chuyện này… làm thế nào?” Nói xong anh
lại chỉ muốn vả vào miệng mình, đây là câ