
hơi thở của dục vọng, rèm cửa
cũng chẳng buồn đung đưa, ngoài tiếng tim đập và tiếng thở nặng nề của cô và
Hàn Thuật, không nghe thấy bất cứ tiếng gì.
“Em tin
chưa? Anh ta sẽ không xuất hiện đâu, vì anh ta đã chết từ lâu rồi, lúc anh ta
chưa chết người anh ta cần cũng chẳng phải em.”
Hàn
Thuật đã thắng, chí ít anh đã khiến Cát Niên tin một chuyện.
Vu Vũ
chết rồi.
Cho dù
anh có sống, anh cũng sẽ không ở bên cô. Lần gặp cuối cùng là anh đến để từ
biệt. anh đã từng bao lần nhắc đến quê hương Sài Bắc thiên đường trong mơ với
cô, nhưng khi quyết định từ bỏ tất cả đến nương tựa nơi đó, người anh muốn mang
theo lại chẳng phải là cô. Sau bao nhiêu năm Vu Vũ ra đi, Cát Niên đã từng một
mình lên đường đi theo lộ trình ấy, nhưng khi đứng trên vùng bình nguyên Vu Vũ
khao khát mà không tới nổi, cô không cảm nhận nổi chút hơi thở quen thuộc nào,
chỉ thấy trống trải thê lương.
Hóa ra
cô vẫn luôn chỉ có một mình.
Cát
Niên đã khóc cạn giọt nước mắt cuối cùng trong buổi tối này.
Trong
khoảnh khắc Hàn Thuật đang vui sướng khôn tả, anh cảm nhận được cánh tay Cát
Niên mềm nhũn buông xuống mép giường.
Mặt cô
không chút biểu cảm, tựa hồ đến thân thể này cũng chẳng phải của cô nữa.
Anh
vuốt tóc cô, xoa lên khuôn mặt vẫn còn dấu vết của những giọt nước mắt đã khô
cạn.
“Anh ta
chết rồi, nhưng em vẫn còn anh mà.”
Rồi sau
đó, anh nghe tiếng cô trống rỗng.
Cô hỏi:
“Anh là ai chứ?”
Anh là
ai? Hàn Thuật như bị dội một gáo nước lạnh. Anh đã từng muốn là người cả đời
này sẽ đối tốt với cô, nhưng giờ đây anh không nhìn thấy người đó mà chỉ thấy
một bản thân ngay đến chính anh cũng buồn nôn.
Mọi
kích thích và dục vọng đều bị chôn vùi trong khoảnh khắc này như một đám khói
đen, Hàn Thuật đổ sụp, chầm chậm phủ phục xuống cơ thể ướt đẫm của Cát Niên,
không động đậy, im lìm như đã chết.
Cát
Niên cũng không động đậy, hai người duy trì tư thế đó một lúc lâu, lâu đến đủ
để hóa thành tro bụi.
Mệt,
rất mệt. Dường như cả hai người đều đã ngủ, không biết lúc nào lại cùng tỉnh
dậy. Thế giới bên ngoài cửa sổ đã yên tĩnh trở lại.
Từ náo
nhiệt đến lặng ngắt, như đã cách cả một thời đại, trời vẫn chưa sáng.
Hàn
Thuật lật người lại, nằm ngửa trên giường.
“Em hận
anh lắm phải không?” Anh thẫn thờ, như đang nói chuyện với trần nhà.
Anh cứ
ngỡ Cát Niên như trước đây sẽ không trả lời câu hỏi này, không ngờ, một lúc sau
cô đáp lại một tiếng rất mơ hồ.
“Ờ.”
“Anh
cũng không biết tại sao lại gây ra chuyện thế này, như thể bị ma nhập, chẳng
làm chủ nổi bản thân. Nhưng giờ có nói gì cũng vô dụng, nếu em thật sự hận anh
đến vậy, ngày mai em muốn ra sao cũng được, thế nào anh cũng nhận. Nhưng anh
chỉ mong em có thể nói cho anh biết, trong lòng em, rốt cuộc anh là ai?”
Cát
Niên đau khổ nhận ra mình cũng đang suy nghĩ về câu hỏi này, anh là ai? Đối với
cô, Hàn Thuật là thế nào? Anh là kẻ độc ác có thể chết đi cả trăm lần, là kẻ
trơ tráo mặt dày, là tên khốn xuất hiện trong suốt tuổi thanh xuân của cô, là
người khách nhìn ngó số mệnh của cô, là người phá cửa bước vào thế giới đóng
bụi cô đang sống, vạch trần sự yên tĩnh của cô chỉ là vì cô đơn.
Anh
không phải người yêu của cô, cũng không phải khách qua đường.
Có lúc
cô thà coi anh cùng loại với Lâm Hằng Quý, nhưng cô cũng biết, anh không phải
Lâm Hằng Quý.
Cát
Niên chưa từng nghĩ sẽ yêu Hàn Thuật, nhưng tất cả những ký ức thầm kín của cô
đều liên quan đến anh. Mười một năm trước, anh ở bên cô, thanh xuân như hạt đậu
khấu ráp sần, mười một năm sau, những gì đã qua chỉ như mới đêm hôm trước, bên
cạnh cô lại vẫn là anh. Ai nhìn thấu nổi sự bí ẩn của số phận?
“Có lẽ
em cũng biết tấm lòng anh dành cho em đã bắt đầu từ rất lâu trước đây. Anh
không biết nên đối với em thế nào mới phải, cũng đã làm rất nhiều chuyện đến
nay vẫn còn hối hận. Anh hối hận không thể bớt kiêu ngạo mà bày tỏ với em, anh
hối hận hôm đó đã cùng em đến nghĩa trang liệt sĩ, có lẽ anh nên để em và Vu Vũ
đi, hối hận sau khi xảy ra chuyện đã tin mẹ nuôi anh, anh thật ngây thơ, cứ ngỡ
bà có thể khiến mọi chuyện trở nên tốt đẹp, rồi hai chúng ta sẽ có thể ở cùng
nhau, càng hối hận lúc đó đã không có gan đứng ra nhận tội. Anh đã nằm mơ không
dưới trăm lần để bù đắp những thiếu sót đáng tiếc ấy, nhưng vô dụng, chỉ có thể
là mơ. Anh hối hận nhất vẫn là vì quá sợ hãi ngay đến vào thăm em cũng không
dám, không làm gì trong suốt mười một năm nay… Nhưng chỉ duy nhất có một chuyện
anh không hối hận, nói ra em muốn nghĩ thế nào cũng được, có lẽ anh thật sự là
một thằng cà chớn chết không biết nhục, anh duy nhất không hề hối hận đêm đó,
trong căn nhà nghỉ nhỏ ấy, anh và em… Anh biết chuyện đó không vẻ vang, chuyện
đó là sai, nhưng anh không hề hối hận.”
Cát
Niên rất khó nhớ lại những tình tiết đêm hôm đó, cô đột nhiên nhận ra mình hoàn
toàn trái ngược với Hàn Thuật, cô thường nhớ lại những ác mộng nối gót ập đến
sau khi trời sáng, bao năm sau vẫn tự lý giải từng chuyện, chỉ duy có đêm đó,
cô rất ít khi nhớ lại, thậm chí là cố ý trốn tránh, như thể đó là một đoạn ký
ức bị ng