
.” Đường Nghiệp lập tức trả lời không do
dự.
Cát
Niên xoay người qua một bên nói: “Anh vào đi, ngoài này lạnh.”
Đường
Nghiệp không động đậy. Tình cảnh lúc này, quang cảnh trước mặt, không nói nổi
kỳ dị đến nhường nào, dường như mọi thứ đều đang nhầm chỗ.
Tiếng
pháo nhà chú Tài nổ đùng đoàng, đây là tập tục truyền thống, năm mới ngủ dậy
việc đầu tiên là mở cửa đốt pháo, có ý “mở cửa đón hên.” Hàn Thuật đột nhiên vỗ
vỗ đầu như vừa nhớ ra chuyện gì, anh hỏi Cát Niên: “Em không mua pháo à, cái
này vẫn phải cần chứ, đốt pháo đuổi hết xui xẻo năm cũ. Hay là để anh sang nhà
chú Tài mua luôn.”
Anh nói
rồi liền quay đi cất bàn chải đánh răng, sau đó hấp tấp bước nhanh về phía nhà
chú Tài. Chẳng ai tỏ ý kiến gì khác trước hành động này, dường như những người
có mặt đều thấy thở phào nhẹ nhõm trước sự vắng mặt tạm thời của anh.
Hàn
Thuật đi xa rồi, trước cổng chỉ còn lại Cát Niên và Đường Nghiệp.
“Hôm
qua anh thất hẹn thật áy náy quá.” Đường Nghiệp vẫn đứng nguyên chỗ cũ nói.
Cát
Niên đã từng nghĩ tới việc giải thích, cô vốn muốn nói với Đường Nghiệp, Hàn
Thuật bị đuổi ra khỏi nhà nên mới để anh ở lại đây một đêm. Đây vốn là một phần
của sự thật, nhưng nếu nói ra lại có khi thành giấu đầu hở đuôi. Đã không thể
nói rõ, chẳng bằng không nói cho xong.
“Đừng
nói thế, chuyện của anh quan trọng hơn.” Cô cúi đầu, mái tóc còn ẩm rũ xuống,
càng khiến khuôn mặt nhỏ đến đáng thương.
Anh đã
không có ý vào nhà, cô cũng chẳng nhiệt tình mời nữa, cả hai người đều ít nói
bèn đứng im lặng trước cổng, khó khăn lắm mới mở miệng lại người này nói người
kia cũng nói. Anh và cô gần như cùng lên tiếng một lúc.
“Cậu ấy
vẫn rất bền lòng với em.”
“Giờ
anh ổn không?”
Rồi họ
dường như lại đều không nghe thấy câu nói của nhau, cùng đờ người ra.
Đường
Nghiệp bật cười đầu tiên, anh làm như thể lặp lại lời vừa nói: “Anh chỉ muốn
tới xem em có ổn không, giờ phải về bệnh viện đây.”
Cát
Niên khẽ nở một nụ cười mờ nhạt, chẳng cố giữ anh lại: “Anh bảo trọng.”
Hàn
Thuật rất nhanh đã mua được pháo từ nhà chú Tài, từ vị trí của họ có thể thấy
anh đang cười cười khua tay tán chuyện với chú Tài, sắp sửa quay lại.
“Cát
Niên, lần này xem ra anh trốn không nổi rồi. Xin lỗi em, điều ‘nếu như’ anh vẫn
nghĩ xem ra chỉ có thể là ‘nếu như’, dù anh đã thực sự từng nghĩ như vậy. Nửa
đời này anh đều làm những chuyện chẳng chút thực tế. Nửa đời đều do dự không
quyết, quay đầu lại e rằng tất cả đều trống không.” Đường Nghiệp đột ngột bước
lên một bước, anh nói rất nôn nóng, như thể vuột khỏi lúc này sẽ không còn thời
gian nữa, anh và cô, cũng sẽ không còn thời gian nữa. “Anh là loại người chỉ
đến khi đến bước đường chẳng đi đâu được nữa mới biết mình muốn đi đâu nhất,
đáng tiếc tất cả đã muộn rồi… Cái này em cầm lấy.”
Lúc này
Cát Niên mới nhận ra Đường Nghiệp dúi vào tay cô quyển sách anh vẫn đang cầm
nãy giờ. Đó là cuốn Tây du ký bìa mềm lần đầu tiên đến nhà Đường Nghiệp cô đã
từng mở ra xem, lúc đó hai người họ vừa mới biết nhau đã có một cuộc đọ sức nhỏ
về chính quyển sách này.
Sách đã
rất cũ nhưng lại là quyển sách Đường Nghiệp thích nhất.
“Em giữ
lấy.” Anh nói.
Sự nhạy
cảm từ trong xương tủy của Cát Niên khiến cô nhận lấy quyển sách liền lật giở
theo bản năng, cô dễ dàng mở ra một trang, bên trong có kẹp một chiếc thẻ ngân
hàng.
“Cái
này….”
Hàn
Thuật đang tiến lại gần, Đường Nghiệp dứt khoát đẩy tay Cát Niên lại, cắt ngang
lời từ chối cô còn chưa kịp nói thành lời, “Tiền không nhiều nhưng mỗi đồng đều
sạch cả, anh vốn để một người bạn giữ giúp, may như vậy mới có thể giữ lại, với
tội danh của anh e rằng có khuynh gia bại sản cũng không đủ hoàn trả, anh cũng
không biết còn có thể sống mà ra khỏi đó hay không. Cuộc sống của dì anh không
có vấn đề gì rồi, vì vậy chỗ tiền này anh chia làm hai phần, một để lại cho bà
anh, một đưa cho em. Em giữ lấy đi, rồi có lúc phải dùng đến.”
Anh nói
chân thành từ đáy lòng, dường như đã sớm nghĩ đủ cách gạt bỏ mọi lý do từ chối
của cô.
“Đây
không phải là bố thí, Cát Niên, nếu như em coi anh là bạn thì đừng nói gì cả…
chỉ là anh không yên tâm về em.”
Khi nói
những lời này Đường Nghiệp vẫn lãnh đạm như cũ, không lo buồn cũng không phiền
muộn, dường như chỉ đợi kết cục đã rõ mồn một ập đến. Chỉ là sự phó thác này
khiến Cát Niên bỗng cảm thấy nao nao.
Cô thực
ra đã từng nghĩ sẽ phó thác đời này cho anh, nếu như đời này cô bắt buộc phải
có một người phó thác. Có lẽ yêu không đủ đậm sâu, nhưng cũng đủ ấm áp, hai người
cùng hiểu nhau, cùng lượng thứ nhau, như vậy cũng đủ để nương tựa đến già.
Ngờ đâu
ngay đến điều “nếu như” chưa chắc đã thành sự thật ấy cũng tan vỡ nhanh đến
vậy.
Cát
Niên hiểu quá rõ cảnh tù tội, bất giác càng lo lắng không yên về Đường Nghiệp.
Như thể
để hóa giải những cảm xúc buồn vô hình ấy, Đường Nghiệp bật cười tự giải thích
cho mình: “Lúc vừa tới thấy xe của Hàn Thuật, anh thật cũng đứng ngẩn người ở
đó, nhưng rồi lại nghĩ, đấy cũng chẳng phải chuyện gì xấu.”
“Cái gì
mà chuyện tốt chuyện xấu?” Hàn Thuật thính tai, đươn