
thích ứng dần với bóng tối, cuối cùng Hàn Thuật xác định được đó là một chiếc
áo nam cũ nhạt màu.
Cát
Niên cũng đã chú ý tới chiếc áo, cô từ bỏ việc che chắn thân thể, điên cuồng
cướp lại chiếc áo. Hàn Thuật lấy sức nặng của mình đè chặt cô, giơ chiếc áo ra
xa chỉ cách cánh tay cô đang ra sức cào với vài milimet.
Chỉ vài
milimet, Cát Niên như quên hết Hàn Thuật đang làm trò xằng bậy trên người mình,
cố với tay ra lần tìm trong đám chăn hỗn loạn, vẫn thiếu vài milimet.
“Của
ai?” Hàn Thuật vùi trước ngực cô hỏi.
Anh
không quên Phi Minh đã từng nhắc tới bộ quần áo nam giới trong phòng cô, lúc đó
mặt Cát Niên đỏ ửng, còn lúc này toàn thân lại càng nóng như bị hấp chín.
Ngực
Cát Niên phập phồng mạnh, cô vốn không thể trả lời.
Nhưng
Hàn Thuật đã tìm ra đáp án trong sự mất kiểm soát của cô.
Đây là
câu trắc nghiệm chỉ có một đáp án, trước sau câu trả lời vẫn chỉ có một.
Đó là
Vu Vũ.
Cô gấp
chiếc áo gọn gàng phẳng phiu đặt bên gối, để nó cùng mình chìm vào giấc ngủ. Có
lẽ ngần ấy năm nay, đây là điểm tựa duy nhất chống đỡ trái tim cô vượt qua
những năm tháng thanh xuân của một người con gái.
Hàn
Thuật không biết nên kinh hãi hay thương xót, lẽ nào làm thế này cô có thể giả
như Vu Vũ vẫn đang bên cạnh? Không, kể cả khi Vu Vũ còn sống, anh ta cũng chưa
từng nằm thế này bên Tạ Cát Niên, Hàn Thuật có tư cách hơn bất kỳ ai để chứng
thực điều này. Cô là đồ đáng thương tự lừa mình lừa người đến cực độ, nhưng lẽ
nào anh khác, anh sống nhưng còn thua cả một người đã chết, không có nổi một
chút thấp thỏm nhớ mong.
Quá
nhiều cảm xúc dồn nén không lối thoát, vì vậy anh phẫn nộ.
Anh
nghiến răng nói: “Em quên rằng Vu Vũ đã chết rồi sao?”
Mười
một năm đủ để chàng trai năm đó hóa thành xương khô, Hàn Thuật muốn Cát Niên
biết, anh ta đã chết rồi, vĩnh viễn không thể sống lại mà về bên cô.
“Anh ấy
không chết, anh ấy vẫn luôn bên cạnh tôi!” Cát Niên cuối cùng cũng mở miệng
nói, mở trừng mắt nhìn Hàn Thuật đang kề sát mình. Có thể cô không đấu nổi với Hàn
Thuật, nhưng chí ít cô có thể cho anh ta biết, anh ta vĩnh viễn không thể thay
thế Tiểu hòa thượng của cô.
“Anh ấy
luôn ở đây, chỉ là tôi không nhìn thấy.”
Hàn
Thuật cười lớn, cúi người xuống hỏi dồn: “Anh ta có nhìn thấy không? Nếu vậy
giờ anh ta đang nhìn thấy chúng ta? Ở ngay cạnh chúng ta?”
Anh
nghe tiếng kêu kinh hãi mà Cát Niên cố ghìm trong cổ họng, kèm đó là tiếng nấc,
cô vẫn kháng cự anh.
“Nếu
như anh ta đang ở đây, nếu như anh ta quan tâm em, vậy giờ anh ta đang làm gì?
Anh ta hoàn toàn có thể cản anh, cho anh một cái bạt tai, đá anh xuống khỏi
người em, anh ta có làm được không?”
“Hàn
Thuật, anh là đồ khốn nạn!”
“Anh
khốn nạn, anh ta thì cái gì cũng tốt, chết mười một năm rồi mà âm hồn vẫn chưa
tan!” Hàn Thuật thở hồng hộc gào vào khoảng không vô hình, “Tới đi, Vu Vũ,
không phải anh ở đó sao? Thậm chí tôi không cần anh đụng tay, anh nói một câu,
chỉ cần nói một câu, tôi lập tức thả cô ấy… hay anh cũng không cần nói, tùy anh
dùng cách nào, ám hiệu cũng được, cái gì cũng được, tôi lập tức sẽ cút khỏi
người cô ấy, cút ngay lập tức!”
“Câm
miệng, anh câm miệng cho tôi, tôi van anh không được sao!”
“Anh
không câm đấy, không phải em đang đợi anh ta phục thân, hiện linh, chết rồi hồi
sinh ư? Vu Vũ, cô ấy thích anh đến thế, cô ấy chỉ hận không thể khiến tôi cút,
đến chút việc này anh cũng không giúp cô ấy sao? Nếu quan tâm đến cô ấy, anh
như thế có còn là một thằng đàn ông không?”
Đúng
lúc đó Cát Niên giơ tay giáng cho Hàn Thuật một cái tát nảy lửa, cuối cùng anh
cũng đã ngừng gào lên với Vu Vũ.
Nếu như
vừa nãy Cát Niên đau khổ hoảng loạn thì giờ trong ánh mắt cô là sự điên cuồng ở
giữa ảo vọng tiêu tan và tuyệt vọng. Trước đây cô vẫn luôn không muốn hận Hàn
Thuật, bởi hận quá trầm trọng, nhưng giây phút này, cô hận anh đến chết, anh định
phá vỡ niềm tin cuối cùng trong cô, quấy nhiễu để cô vĩnh viễn không được yên
ổn. Anh ép cô không còn chỗ an thân.
Cái tát
đó quả thực không nhẹ, mặt Hàn Thuật bị hất mạnh sang một bên, nhưng lúc này
chính Cát Niên lại bật khóc.
Trước
đây, Hàn Thuật chưa từng biết một người có thể đau khổ đến thế, có thể có nhiều
nước mắt đến thế.
Cát
Niên từ từ ngừng giãy giụa.
Dường
như cô vẫn đang đợi.
Vu Vũ,
anh ở đó thật không? Anh thật sự như em nghĩ, đang ở một nơi em không nhìn thấy
bầu bạn cùng em? Nếu anh ở đó, xin anh hãy cho em sự thương xót cuối cùng.
Hàn
Thuật nói: “Hay chúng ta cùng xem xem, giả như anh ta vẫn ở đây.”
Hơi thở
anh dần trở nên nặng nề, hổn hển bên tai cô.
Cát
Niên như một chiếc thuyền lá trong cơn sóng lớn, sợ hãi mất phương hướng, đường
về duy nhất của cô là ảo mộng.
Cơn mê
loạn này cô đã từng nhìn thấy, đó là một đêm đảo điên trong khu nghĩa trang
liệt sĩ, thuộc về Vu Vũ và Trần Khiết Khiết, chứ không phải Tạ Cát Niên.
Ngoại ô
không cấm đốt pháo hoa pháo trúc, tiếng nổ inh tai nhức óc vang lên dồn dập,
bầu trời bên ngoài chắc chắn rất óng ánh, nhưng cô không nhìn thấy. Trong phòng
không có gió, không khí như ngưng trệ, chỉ có