
iếc dây thừng
đã hoàn toàn đứt ngay điểm tiếp xúc.
“Trong
nhà không có chăn thừa, chăn thừa em đều mang vào bệnh viên rồi… Đã nói anh
không thể qua đêm ở đây mà, anh vào đây làm gì?” Cô quờ quạng bò dậy định xuống
giường.
Phòng
cô không lớn, Hàn Thuật từ cửa đi vào mấy bước đã đến cuối giường. Anh nhìn
chiếc chăn cô đang ôm liền thấy bừng bừng bất bình, anh lạnh đến sắp chết đi
được mà cô lại ấm áp ngủ một giấc đẫy trong chăn. Anh hằm hằm kéo một góc chăn
của cô, vừa càn quấy vừa giận dỗi nói: “Thế thì em chia nửa chăn cho anh.”
Cát
Niên đang lần mò để xuống giường, Hàn Thuật kéo mạnh chăn một cái vô tình làm
vướng vào cô, cô ngã bệt xuống giường, kêu khẽ một tiếng.
Vẻ kinh
hoàng lộ rõ trên mặt Cát Niên khiến Hàn Thuật vốn chỉ dựa vào ý thức mơ hồ tới
bên giường cô cuối cùng cũng cảm thấy có chút khó xử.
Anh miệng
nói: “Anh chỉ muốn lấy chăn thôi, thật sự không có ý nghĩ gì bất chính.” nhưng
tay vẫn cố sống cố chết nắm chặt một góc chiếc chăn duy nhất.
Hàn
Thuật là một người trưởng thành, vì vậy anh nhanh chóng nhận ra điều này nửa là
bởi anh, nửa là bởi bóng tối và hơi thở mơ hồ ấm áp mà hỗn loạn, hơi thở ấy như
cây anh túc, cùng với những xấu xa trong tim anh, từng chút một hối thúc đóa
hoa nguy hiểm chết người hé nở.
Không
hiểu vì sao anh lại bắt đầu ngồi xuống mép giường, cổ họng nghẹn cứng, rì rầm
hỏi như nói mê: “Em sợ anh đến thế sao?”
Anh
thậm chí còn không ý thức được bàn tay mình đã đưa ra, chạm nhẹ vào mặt cô
trong bóng tối. Lúc tỉnh táo anh không dám làm như vậy, nhưng lúc này anh có
tỉnh táo không? Lúc tỉnh táo anh liệu có thể gần sát cô như thế này? Anh thậm
chí không biết cuộc gặp tình cờ ở xứ sở băng tuyết khi nãy và cảnh ngay trước
mắt này, trước sau đều như “Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp”, đâu là mơ, đâu là
thực.
.
Vu
Vũ chết rồi.
Cho
dù anh có sống, anh cũng sẽ không ở bên cô. Lần gặp cuối cùng là anh đến để từ
biệt. Anh đã từng bao lần nhắc đến quê hương Sài Bắc thiên đường trong mơ với
cô, nhưng khi quyết định từ bỏ tất cả đến nương tựa nơi đó, người anh muốn mang
theo lại chẳng phải là cô.
.
Cát
Niên vướng trong đống lô cốt xây bằng chăn, tay chống ván giường thụt về phía
sau, mặt nghiêng hết mức có thể để tránh sự đụng chạm của Hàn Thuật. Rồi cô bất
ngờ bổ nhào về hướng mép giường còn lại định thoát thân, như thể chỉ cần thoát
khỏi chiếc giường này cô sẽ có thể tạm thời tránh khỏi nỗi sợ hãi kinh hoàng.
Thế nhưng chân cô vừa chạm đất, cả người đã bị một tay Hàn Thuật ấn trở lại.
Cát
Niên lập tức vùi mặt xuống chăn, kinh sợ nói: “Đừng như thế, Hàn Thuật, đừng
như thế, đừng như thế….”
Cô
dường như chỉ nhớ có câu này, đừng như thế, cô cũng có những xấu xa trong tim,
mênh mông vô tận như cơn ác mộng.
“Thế
nào, thế này… hay thế này….” Hàn Thuật hỏi, giọng khàn đặc, anh biết mình giờ
như một con ngựa bất kham nhất, một tên lưu manh xấu xa vô liêm sỉ, càng lúc
lại càng ra ngoài kiểm soát, nhưng tim anh, tay anh, đã không còn nghe theo lý
trí nữa.
Cát
Niên bắt đầu giãy giụa, sự kiềm chế của anh khiến cô như con thú gắng gượng nỗ
lực trước cận kề cái chết.
“Anh
điên đấy à, hả? Anh còn thế này tôi hét lên đấy.” Cô thở hổn hển cảnh cáo.
“Được.”
Anh đáp rất dứt khoát.
Cô sẽ
không hét, nếu không đã không đợi đến lúc này. Đã gần đến giao thừa, tiếng pháo
trúc dần dần nổ vang trời, cô biết tiếng hét của cô sẽ bị nhấn chìm trong cơn
sóng náo nhiệt của đêm giao thừa, ngoài việc kinh động đến Phi Minh đang ngủ sẽ
chẳng gọi được ai, nhưng cô tuyệt đối không mong Phi Minh chứng kiến tất cả
những chuyện này.
Lý trí
Hàn Thuật đã trôi dạt lên không trung nhìn bản thân đang làm xằng làm bậy.
Người Cát Niên rất nóng, sức nóng này là ủi linh hồn vừa bị đông cứng của anh,
anh không nhìn rõ mặt cô nhưng chắc chắn khuôn mặt ấy không thể còn lạnh như
ngọc được nữa, càng không thể cứng đờ như băng phủ, cô không còn có thể thờ ơ
lãnh đạm nhìn anh, cũng không thể nói “Hàn Thuật, đây là chuyện của em”, bất kể
đây có phải chuyện tốt hay không, chí ít cũng là chuyện giữa “hai người họ.”
Cảm giác này khiến Hàn Thuật khoái lạc điên cuồng như thể trúng độc, dù anh
đang xé rách lớp lụa ôn hòa khó khăn lắm mới phủ được lên người họ, đang làm
cái chuyện đến mình cũng coi thường.
Đã bao
năm nay, Tạ Cát Niên là ma chướng trong tim Hàn Thuật, là nguồn nhiệt lượng bản
năng anh tìm kiếm, nhưng khi lại gần, tất cả những gì anh cảm nhận được chỉ là
khí lạnh.
Giờ thì
cô không còn lạnh nữa rồi.
Những
hạt mồ hôi đã lấm tấm xuất hiện giữa ngực Cát Niên, nhưng cô vẫn đang cố vùng
khỏi mặt Hàn Thuật. Sức mạnh và móng tay cô khiến Hàn Thuật nếm được vị máu
tanh từ vết thương trên mặt, anh đành phân tâm giơ một cánh tay ra áp chế, nếu
không anh không hề hoài nghi mình có thể sẽ mất một con ngươi dưới tay cô.
Trong
cuộc vật lộn, Hàn Thuật nắm được góc một tấm vải, nó không phải chăn, cũng
chẳng thuộc ga giường, bởi anh sờ thấy những chiếc khuy.
Đó là
một chiếc áo, nó không phải của anh, cũng không phải của cô, nhờ đôi mắt đã