
u người đàn ông nên nói vào buổi sáng
hôm sau ư?
“Anh đi
đi, về sau đừng tới nữa.” Giọng Cát Niên đều đều không nghe ra chút cảm xúc.
Hờ… cô
định để chuyện này cứ qua như vậy, như thể chưa bao giờ xảy ra. Xem ra anh lại
vượt qua tất cả một cách đáng xấu hổ lần nữa, Hàn Thuật không rõ mình đang thở
phào nhẹ nhõm hay có chút thất vọng. Anh hèn hạ nghĩ, mình đã vô lại như thế,
chẳng có lý do gì để bỏ qua thế cả, sao cô có thể dùng một câu giải quyết xong
như vậy chứ? Cũng chỉ trách bản thân anh, tối qua, trước khi mọi chuyện xảy ra
tất cả vẫn còn viên mãn, hoàn mỹ là thế, anh thậm chí còn có thể cảm giác mình
ở rất gần cô, nào ngờ về sau ma xui quỷ khiến thế nào lại quậy thành như thế,
đang xuôi chèo mát mái, giờ thì hủy hoại hết rồi. Thái độ cô thế này đã là quá
nhân từ, dù anh không biết liêm sỉ thế nào đi nữa cũng chẳng có lý do gì để ì
ra không đi.
“Có thể
cho anh rửa cái mặt rồi mới đi không?” Chuyện đã đến nước này Hàn Thuật cũng
chỉ biết nói vậy.
Cát
Niên không nói gì, anh bèn đi tìm đồ rửa mặt, cúi đầu lầm lũi bước ra cạnh vòi
nước ngoài sân sau. Vừa bóp được một dải kem đánh răng hoàn mỹ lên bàn chải,
anh nghe thấy ngoài sân có tiếng gọi cửa.
“Cát
Niên, em có nhà không?”
Giọng
nói này ngoài Đường Nghiệp ra còn có thể là ai?
Đương
nhiên Cát Niên cũng nghe thấy, cô đứng thẳng người dậy, chải chải mái tóc còn
âm ẩm theo bản năng, xem ra có vẻ cũng không biết xử trí thế nào.
Tiếng
gọi cổng vẫn tiếp tục vang lên, Cát Niên thừ người không động đậy.
Hàn
Thuật đoán lúc này chắc hẳn cô đang có ý bịt tai che mắt giả như không có nhà,
bèn “tốt bụng” nói: “Cần anh ra mở cửa không?”
Câu này
quả nhiên có tác dụng, Cát Niên lập tức quay người lại giữ chặt anh, mặt đỏ ửng
đầy khả nghi.
“Anh
đứng im.”
Cô bỏ
khăn lau đầu xuống, vội vàng lên tiếng trả lời rồi bước ra cửa.
Người
đến quả nhiên là Đường Nghiệp, trên người anh vẫn mặc bộ quần áo hôm qua đi đón
Cát Niên và Phi Minh, dưới cằm hiện rõ mấy sợi râu lún phún, có lẽ anh đã trực
bên giường bệnh dì Thái đến tận bây giờ, người võ vàng tiều tụy, chỉ duy có đôi
mắt vẫn vô cùng tỉnh táo.
Cát
Niên mở cổng, cô đứng trước cổng đưa tay vuốt gọn phần tóc bên tai, hỏi: “Anh
đến sớm thế?”
Đường
Nghiệp gật đầu, cười cười: “Chúc mừng năm mới.”
Đúng
rồi, hôm nay là sáng mùng Một Tết. Cát Niên như vừa tỉnh cơn mê cũng đáp lại
một câu: “Chúc mừng năm mới.”
Cô
không tránh người khỏi cửa mời Đường Nghiệp vào nhà, cũng không biết sáng sớm
anh bỏ lại người mẹ kế đang cần chăm sóc đến chỗ cô vì chuyện gì, bèn im lặng
đợi anh nói tiếp điều muốn nói.
Đường
Nghiệp lại không nói thẳng mục đích đến đây của mình, anh dùng ánh mắt như đang
có điều suy tư quan sát Cát Niên rồi đột nhiên hỏi: “Cát Niên, có phải đã xảy
ra chuyện gì không?”
Cát
Niên trong lúc vội vã lại vuốt gọn tóc, đuôi tóc còn âm ẩm khiến lòng dạ rối
bời, cô định sờ sờ mặt, lúc trước soi gương không kỹ lắm, không phải vẫn còn
lưu lại dấu vết gì có vẻ khả nghi trên mặt đấy chứ… Cô nhớ ra rồi, chẳng trách
anh cũng cảm thấy có gì bất thường, theo phong tục địa phương thì hoàn toàn
chẳng có lý gì lại đi gội đầu ngay sáng đầu tiên của năm mới.
Đúng
ngay lúc ấy cô nghe có người từ trong nhà bước ra.
“Này,
ờm… anh có thể dùng cái khăn lau đầu tối qua không?”
Cát
Niên gần như quay phắt đầu lại, không phải cô khao khát được nhìn thấy Hàn
Thuật mà do cô không biết nên đối diện thế nào với thái độ của Đường Nghiệp lúc
này.
Hàn
Thuật mặt vô tội đứng dưới mái hiên giơ giơ bàn chải đánh răng, tóc hơi rối bù,
chỉ thiếu mỗi viết rõ ràng bốn chữ “Tôi vừa ngủ dậy” trên trán. Càng khiến
người ta không chịu nổi đó là, trên một bên mặt anh còn rõ mồn một dấu móng tay
cào, dài từ xương gò má đến tận khóe miệng.
Như thể
để ứng phó với lời quở trách còn chưa ra khỏi miệng của Cát Niên, anh hơi mất
bình tĩnh nói: “Anh cần thanh minh là không phải anh cố ý phá đám hai người, em
quên là xe anh đỗ ngay ngoài cửa, anh ta còn có thể không biết sao?”
Anh
giải thích xong, câu tiếp theo nói với Đường Nghiệp: “Mẹ nuôi tôi đã đỡ hơn
chút nào chưa?”
Cát
Niên quay đầu lại, thái độ của Đường Nghiệp bình tĩnh hơn cô tưởng rất nhiều,
thậm chí có thể nói là lạnh lùng, thêm vài phần mệt mỏi có lẽ là kết quả của
việc thức thâu đêm trông người bệnh. Anh rất lịch sự trả lời câu hỏi của Hàn
Thuật.
“Vẫn
vậy, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng không thể hồi phục lại như người bình
thường trong một sớm một chiều được. Cảm ơn anh đã quan tâm.”
“Bà
cũng là mẹ nuôi tôi mà, cảm ơn cái gì. Lát nữa tôi cũng vào thăm bà.” Hàn Thuật
nói xong liền chỉ chỉ vào nhà, nói rất tự nhiên: “Hay vào trong ngồi rồi nói
chuyện?”
Anh đáp
lại sự khách sáo của Đường Nghiệp như thể mọi mâu thuẫn trong công việc và
những gượng gạo trước mắt đều tạm thời không tồn tại, không chỉ Đường Nghiệp mà
ngay cả Cát Niên cũng chợt cảm thấy, anh mở miệng nói như vậy như thể chính anh
mới là chủ nhân của căn nhà này, những người còn lại đều chỉ là khách không
mời.
“Không
cần đâu, tôi nói vài câu rồi đi ngay