
ông đợi một
người ưa thể diện như Hàn Thuật sẽ không chịu nổi những lời bóng gió mà quay
người đi thẳng, nào ngờ anh càn rỡ lên lại chẳng màng điều gì.
“Hàn
Thuật, không phải em cố ý gây khó dễ gì anh, anh đừng làm khó em được không?”
Cát Niên kiềm chế nói.
Hàn
Thuật cũng ra vẻ giảng đạo lý, “Đứng trước mặt em lúc này là một người không
nhà để về, giờ này khách sạn tốt không biết chừng đã chật kín phòng rồi, đêm 30
em lại nỡ để anh lưu lạc đầu đường xó chợ hay sao?”
“Em rất
thông cảm với anh, nhưng em không còn cách nào, anh ở đây thì còn ra thể thống
gì nữa?”
Hàn
Thuật vờ như không nghe thấy, cô chỉ suýt không nói anh lưu lạc đầu đường xó
chợ là việc của anh, tôi không quan tâm. Hàn Thuật cũng không phải không hiểu
muốn cô nhượng bộ cho mình ở lại là cực kỳ khó, với tính cách của cô, dù có đổi
lại là anh chàng Đường Nghiệp hiện đang trong thời gian “nồng thắm” cũng khó mà
đạt được ước nguyện. Nhưng Hàn Thuật nghĩ, thế thì đã sao, anh chẳng phải loại
người nói một câu cũng phải suy đi tính lại như Đường Nghiệp, anh trơ tráo
không biết nhục cũng là nhờ cô mài dũa mà thành.
“Sao mà
không có cách nào, em chỉ cần cho anh ở nhờ một thời gian, cũng không cần lâu,
qua Tết anh sẽ ra ngoài tìm cách. Cứ coi như là phát thiện từ bi đi, cứu lấy
một người đáng thương.”
“Thượng
đế cứu kẻ tự cứu mình.” Cát Niên dửng dưng nói.
Cơn tức
của Hàn Thuật bốc lên, anh không kìm nổi giọng chanh chua cay nghiệt: “Chẳng
trách thượng đế không cứu nổi em, vì em trước sau vẫn không chịu tự cứu lấy mình,
em cho rằng mình em chết già trong cái mộ sống này là vui à? Em quá cần chút
hơi người rồi đấy, thật thế, không chỉ mình em đâu, cả cái căn nhà này nữa.”
Tiếp đó anh tuyên bố: “Dù gì anh cũng không đi!”
Cát
Niên rõ ràng cũng bị câu nói của anh làm cho tức đến không im lặng nổi nữa, anh
ta lại vẫn ra cái điệu bộ kẻ cứu vớt ấy.
“Anh
thế này là có ý gì đây?”
“Dù gì
anh cũng không đi!” Hàn Thuật ngồi lên chiếc vali của mình, thế nào cũng chỉ
một câu nói này. Anh đang đánh cược cô không có khí phách động chân động tay mà
đuổi anh.
Quả
nhiên, Cát Niên lãnh đạm đứng đờ ra hồi lâu, không biết làm sao cuối cùng đành
từ bỏ việc đôi co với anh, lẳng lặng quay đầu đi vào phòng đóng cửa lại. Cô tự
biết không làm gì nổi anh, đã không đuổi được lẽ nào lại không trốn được, bèn
dứt khoát chui vào cái mai của mình.
Hàn
Thuật lập tức mừng thầm, nhìn thái độ bỏ đi cho khuất mắt của cô xem ra ý
nguyện của anh đã thành công rồi. Anh hí hửng để chiếc vali vào vị trí cũ, lại
nhớ đến buổi trưa xui xẻo bị ông cụ đuổi khỏi nhà, sâu sắc cảm nhận lời cổ nhân
nói chỉ có đúng, thật là “trong phúc có họa, trong họa có phúc”, chỉ mới một
ngày trước thôi, anh có nằm mơ cũng không dám nghĩ có ngày được ở cùng cô dưới
một mái nhà.
Anh dạo
một vòng quanh phòng khách trống không, niềm hân hoan còn chưa kịp qua, hiện
thực khách quan đã đột nhiên bày ra trước mắt, đó chính là, tối nay anh biết
ngủ ở đâu?
Nơi Cát
Niên sống đơn giản hệt chốn tu hành của tăng ni khổ hạnh, căn nhà chỉ có hai
gian phòng chia đều cho cô và Phi Minh, cái gọi là phòng khách chỉ là “căn hầm
lạnh” với bốn bức tường bao quanh, ngay đến một chiếc ghế sofa dài cũng không
có, vị trí thoải mái nhất có chăng chỉ là chiếc ghế dựa bằng tre Phi Minh ngồi
lúc trước.
Hàn
Thuật là người có đánh chết cũng không chịu ngủ dưới nền nhà, anh thừa nhận
không tìm nổi chỗ nào tốt hơn để nương thân, chỉ có thể chọn chiếc ghế tre đó,
chăn đệm là chuyện không tưởng nhưng đây chính là lúc phát huy công năng của
chiếc ga trải giường lúc nào cũng sẵn có trong vali. Hàn Thuật trải ga lên ghế
rồi nằm xuống, Phi Minh có thể nằm gọn trên ghế, nhưng với chiều cao của mình,
anh chỉ còn nước đặt hai chân xuống đất. Anh cởi áo khoác, lấy phần ga còn thừa
bọc lấy cơ thể, bên ngoài đắp chiếc áo khoác dày sụ rồi cứ vậy mà định chìm vào
giấc ngủ. Tạ Cát Niên có thể mặc kệ anh ở ngoài tự sinh tự diệt chẳng qua là
trù định anh không có nổi cách nương thân, anh càng phải cho cô thấy, anh đầy
cách, đại trượng phu biết co biết duỗi, hà cớ gì không thể an thân lập mệnh.
Nói thì
nói vậy nhưng chỉ sau mười lăm phút chật vật trên chiếc ghế tre, anh mới biết
kiểu một co một duỗi này quả thật khó chịu. Từ nhỏ Hàn Thuật chưa từng phải
chịu khổ, hồi còn đi học một lần duy nhất anh tham gia trại hè dã ngoại dựng
lều ở vùng ngoại ô, mẹ anh còn đi suốt đêm cùng tài xế đem chăn đệm đến cho
anh, tuy miệng trách mẹ lo hão nhưng tối đó cảm giác ôm chăn nhà mình thoải mái
hơn so với mền dạ trong lều trại ra sao anh cũng đủ hiểu. Chiếc ghế tre nhà Cát
Niên mùa hè có thể coi là mát mẻ, còn trong đêm đông thế này thì phải nói là
rất lạnh, lại thêm chiếc ga mỏng không những không mang đến hơi ấm mà ngay đến
mấy chỗ lồi trên ghế cũng không che nổi, cộm lên khiến anh rất khó chịu.
Thế là
“hoàng tử hạt đậu” vừa tuyên bố những lời hào sảng kết quả lại trằn trọc mất
ngủ trên chiếc ghế tre, chỉ cảm thấy dưới người không có nổi một đốt bằng
phẳng, hai chân duỗi cũng khó chịu mà co lại