
chơi nổi nữa, cô bé trước còn khăng khăng muốn chờ đón giao thừa, lúc này tâm
vẫn còn mà lực chẳng có, ngồi trên chiếc ghế tre chưa được bao lâu đã mơ mơ
màng màng ngủ thiếp đi.
Sợ cô
bé thể chất yếu ớt lại ngồi chỗ có gió lâu dễ bị lạnh, Hàn Thuật bế cô bé vào
giường, Cát Niên cầm mền theo sau. Phi Minh có cảm giác bị nâng bổng, rì rầm
nói mê mấy câu nhưng cũng không tỉnh dậy. Từ nhỏ cô bé đã có thói quen ở nhà
nằm chỗ nào mệt là ngủ chỗ đấy, xem ti vi, làm bài tập, đều có thể bò ra làm
công chúa ngủ trong rừng, nếu đang ngủ bị đánh thức thể nào cũng cáu giận khóc
lóc một hồi. Khi Phi Minh còn nhỏ hơn bây giờ, Cát Niên vẫn có thể bế cô bé
đang say ngủ vào phòng, nhưng Phi Minh càng ngày càng lớn, cơ thể cũng lớn
theo, “lao động khổ sai” là Cát Niên cũng ngày càng lực bất tòng tâm. Nhìn Hàn
Thuật nhấc bổng Phi Minh chẳng tốn chút sức lực, dù Cát Niên cảm thấy mình đã
có thể ứng phó với bất cứ việc gì trong cuộc sống, cũng vẫn đành phải thừa
nhận, Thượng đế cho người phụ nữ một trái tim hoàn chỉnh nhưng lại quên mất cho
họ một đôi vai mạnh mẽ.
Cát
Niên kê gối xuống đầu Phi Minh, dém chăn cho cô bé, nhìn cô bé dần thở đều rồi
mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng khép cửa lại. Vừa quay người đã thình lình đối diện
ngay với Hàn Thuật không biết đã theo sau cô từ lúc nào, vô duyên vô cớ giật
nảy mình.
Hàn
Thuật bèn cười giễu: “Sao em ở nhà mình mà vẫn còn cái bộ dạng thỏ bị chó đuổi
thế hả?” Anh nói xong mới cảm giác câu này dường như có gì không đúng, có vẻ
như còn vơ vào thêm cả mình, nhưng lúc này tâm trạng anh đang vui cũng chẳng
hơi đâu đi so đo mấy tiểu tiết ấy.
“Cảm ơn
anh.” Cát Niên đột nhiên nói.
“Hả?”
Hàn Thuật nhất thời ngây người chưa kịp phản ứng lại, không biết cô nói cảm ơn
rốt cuộc là vì chuyện gì, may là não bộ anh vẫn còn có thể hoạt động, liên hệ
đến lô gic nhất quán của cô, rồi ngẫm lại mới hiểu ra chắc đến tám chín phần là
cô đang cảm ơn anh vừa nãy chủ động gánh vác trách nhiệm “công nhân vận tải”.
“Cái
đấy có gì mà phải cảm ơn, con bé có nặng là mấy.” Hàn Thuật thản nhiên cười
nói.
“Không…
ờ… không chỉ việc đó, tối nay Phi Minh, con bé đã rất vui, em rất cảm ơn anh.”
Hàn
Thuật vốn định nói: “Nói mấy thứ này làm gì, em cho anh ở lại ăn cơm anh còn
chưa cảm ơn em đây.” Nhưng anh đột nhiên ngửi thấy mùi khách sáo và thận trọng
rõ mồn một trong câu nói của Cát Niên, điều này khiến con người có trái tim còn
đang mê mải trong niềm vui đột ngột nảy sinh vài phần cảnh giác.
Hàn
Thuật thích Cát Niên cười, thích vẻ lẳng lặng không biết làm sao khi tức của
cô, thích cô thỉnh thoảng rối mù chẳng ra đâu vào đâu, thích cô lạnh nhạt làm
anh tức gần chết, thích cô cuối cùng cũng không kìm nổi mà bật khóc trước mặt
anh, thậm chí thích cả kiểu thỉnh thoảng cô hận anh, anh thừa nhận mình có xu
hướng ngược đãi bản thân, nhưng những điều ấy khiến anh cảm thấy mình không
phải người ngoài, đồng thời giúp anh thấy mình và Cát Niên đang bằng xương bằng
thịt tồn tại trên cùng một nhân gian. Anh sợ nhất là gì? Là vẻ thờ ơ của cô như
thể đã tha thứ cho anh, và cả thứ khách sáo cẩn trọng mà xa lạ ngay trước mắt,
dường như chỉ một câu nói, một ánh mắt nhìn đã có thể vạch rõ ranh giới núi Nam
biển Bắc với anh.
Vừa rồi
không phải vẫn ổn sao? Hàn Thuật thoáng có cảm giác thất bại, như thể trải qua
một chặng đường dài leo núi tuyết, vượt thảo nguyên, cứ ngỡ đã được ngàn sông
vạn núi, quay đầu nhìn lại mới biết vẫn chỉ đang quanh quẩn trong sân sau.
Quả
nhiên, cô nói câu cảm ơn xong liền bắt đầu vòng vo diễn vẻ lãnh đạm. Cô cố ý
nhìn chiếc đồng hồ cũ kỹ treo trên tường rồi nói: “Ấy, đã muộn thế này rồi.
Đúng rồi, anh vẫn còn phải tìm một nơi nghỉ chân phải không?”
Hàn
Thuật phẫn nộ, con người này, chỗ cô đứng thậm chí còn chẳng nhìn nổi cái kim
của chiếc đồng hồ ôn dịch ấy. Anh kìm cơn giận, lườm cô mấy cái rồi bực bội
nói: “Anh không phải loại không có mắt, không cần đuổi cũng sẽ đi.”
Cát
Niên cúi đầu, Hàn Thuật chỉ thấy hai vành tai cô lúng túng đỏ ửng, anh im lặng
một hồi rồi phăm phăm đi tìm chiếc vali khổng lồ của mình. Bộ dạng lập tức thở
phào nhẹ nhõm của Cát Niên khi anh thực sự cầm đến tay nắm vali càng khiến cơn
tức của anh bốc lên bừng bừng, bực hơn nữa là cô vẫn không quên lịch sự nói:
“Để em tiễn anh.”
Trước
mũi công kích thế này, Hàn Thuật dứt khoát không buồn miễn cưỡng xã giao với cô
nữa, sự đáng ghét của cô đã tiếp thêm dũng khí cho tính càn rỡ của anh, kéo
vali định đi gì gì đó đều là giả cả, nói thật, hôm nay đặt chân vào căn nhà này
anh vốn đã không có ý định bước ra.
Hàn
Thuật buông tay, vẻ hùng hổ phăm phăm khi nãy đã biến thành mặt trơ mày tráo,
hệt như màn đổi mặt trong kịch Tứ Xuyên.
“Anh
thật không có chỗ nào để đi nữa.”
Cát
Niên không ngờ anh lại nuốt lời nhanh đến vậy, nhưng cô cũng đã có dự cảm anh
sẽ diễn màn này nên mới mở lời trước bày ra cảnh vừa rồi, hy vọng anh sẽ hiểu ý
mà tự động ra về. Cô không thể nào giữ Hàn Thuật ở lại qua đêm ở đây. Bất kể
suy xét trên phương diện nào, về tình về lý đều không nên, cô vốn tr