
ảm thấy thú vị, trong tiếng hô “rẽ đây, cẩn thận đừng ngã nhé…” như thật
của Cát Niên, cô bé cũng ra dáng “ngồi” phía sau cô, vừa cười vừa nói: “Cô ơi
đạp chậm lại chút.”
Hai cô
cháu bận vui vẻ đạp xe không biết rằng bộ dạng một lớn một nhỏ cưỡi chiếc xe
giả tưởng ấy ngớ ngẩn thế nào trong mắt Hàn Thuật đứng bên ngoài. Cát Niên vòng
qua anh còn rất chuyên nghiệp dùng tay trái ấn “chuông.”
“Ting
ting ting, mau nhường đường mau nhường đường, xe đâm vào là không hay đâu.” Anh
đau khổ nheo mắt xoa xoa đầu, miệng lẩm bẩm: “Trời ạ, tôi chết đây.”
Thế
nhưng Phi Minh càng ngày càng mê trò chơi vô vị này, còn rất nhập vai khuỵu
khuỵu đầu gối làm như đang ngồi sau xe thật, cô bé nhiệt tình gọi Hàn Thuật, “Chú
Hàn Thuật, chú cũng đạp đi, mau đạp xe đi.”
Hàn
Thuật lắc đầu quầy quậy không thốt nên lời, anh không thể tham gia trò chơi
ngốc nghếch này được. Nhưng Phi Minh vẫn giục hết lần này đến lần khác.
“Lại
đây đi, chú Hàn Thuật, chúng ta cùng đạp xe.”
“Chú
Hàn Thuật của cháu không biết đạp.”
“Chú
Hàn Thuật, không sao đâu, cô cháu chở chú.”
“Chiếc
xe đạp” chở hai người lại lần nữa đi qua Hàn Thuật, Phi Minh kéo tay anh, Hàn
Thuật vừa vui vừa buồn cười, Cát Niên đang bận rộn đạp xe cũng quay lại nhìn anh,
anh dứt khoát giơ tay kéo hai cô cháu đang “đạp xe chở nhau” lại.
Xem ra
đạp xe có vẻ là một việc nặng nhọc, Cát Niên mặt đỏ phừng phừng, thở hổn hển
nhìn Hàn Thuật, đợi câu nói kháy của anh. Quả nhiên, Hàn Thuật lạnh tanh nói:
“Ngốc chết mất thôi.”
“Ờ.”
Cát Niên đờ đẫn đáp một tiếng.
“Anh
nói tư thế của em ngốc chết mất thôi, có ai đạp xe kiểu em không? Thảo nào đến
xích xe cũng đứt.” Anh gượng gạo nói, húng hắng mấy tiếng rồi quyết định dùng
hành động biểu thị sự coi thường của mình.
Anh
chen vào giữa Cát Niên và Phi Minh, nghĩ ngợi một hồi lại thấy không đúng, bèn
chuyển Phi Minh lên phía trước mình, để Cát Niên ở đằng sau, miệng còn chỉ huy,
“Cháu ngồi trên dầm ngang phía trước, còn em, ngồi phía sau, để anh đạp xe.”
Hai
người còn lại vui vẻ tiếp nhận sắp xếp, “chiếc xe đạp” chở ba người chật cứng
đã khởi động như vậy. Mới đầu Hàn Thuật còn thấy hơi ngượng chân ngượng tay,
vòng một vòng càng đạp lại càng thấy thuận, Phi Minh được anh kẹp ở phía trước,
Cát Niên “ngồi” sau “xe” anh, hơi thở cô ở ngay sau gáy, tiếng cười giòn tan
của trẻ con vang khắp mảnh sân.
Đêm
lạnh như nước, một làn nước dịu dàng. Đám cành khô lá héo dưới chân vẫn lép
nhép theo từng bước chân của ba người, mảnh sân hoang vắng nơi tận cùng thế
giới, ngay đến ánh đèn đường cũng xa vời là vậy, không có ai ngang qua, không
có ai nhìn ngó, và đương nhiên, cũng không có ai làm phiền niềm vui của ba kẻ
ngốc.
“Đâm
vào tường rồi đâm vào tường rồi, Hàn Thuật, anh phải phanh lại.”
“Em
ngồi yên đi, cứ thế rồi ngã thì đừng có trách anh.”
“Cô ơi,
có chuột.”
“Mau
bấm chuông.”
“Tinh
tinh tinh, tinh tinh tinh…”
“Cái xe
này đã đi bao xa rồi ạ?”
“Vừa
qua Bắc Kinh, sắp đến Đông Bắc rồi.”
“Cháu
muốn đi Mỹ.”
“Sao
cháu không vòng sông Ngân Hà một chuyến?”
…
Bỗng có
một âm thanh cao vút chói tai, chỉ trong khoảnh khắc, trên bầu trời đã bung ra
một chùm pháo bông rực rỡ, không biết là con cái nhà ai gần đấy nôn nóng đến độ
không đợi được giao thừa nữa rồi. Chùm pháo bông như một tín hiệu bắt đầu,
không lâu sau, pháo hoa bảy màu từ mấy điểm liên tục được bắn lên, nở bung. Bầu
trời xanh đen trong đêm âm u không một ngôi sao lúc này đang được pháo hoa của
con người thắp sáng.
Không
biết trong ba người ai đã dừng lại trước, bọn họ giữ nguyên tư thế đạp xe, đứng
giữa mảnh sân, ngẩng đầu say sưa ngắm từng đóa hoa lấp lánh trên bầu trời đêm.
Pháo hoa quá mỹ lệ, không một ai mở miệng, chỉ sợ trong khoảnh khắc mở lời
những bông pháo hoa ấy sẽ héo tàn. Sau tiếng nổ đùng đoàng đinh tai, chùm pháo
rực rỡ nhất dường như đã phủ khắp khoảng trời trên đầu họ, nở bung dữ dội rồi
rơi xuống như những ngôi sao băng.
Có lẽ
vì ngửa cổ quá lâu, những ngôi sao băng ấy nhìn rất gần, gần đến nỗi Cát Niên
còn giơ tay lên không trung, trong khoảnh khắc ấy, ngay đến Hàn Thuật cũng
tưởng rằng ngôi sao băng sẽ rơi vào lòng bàn tay cô.
Cuối
cùng, Cát Niên thu bàn tay khép chặt lại, Hàn Thuật không biết liệu cô có bắt
được thứ gì hay không. Màn pháo hoa khiến bầu trời sáng rực hơn cả ban ngày,
rồi lại đen kịt, tối hơn cả ban đêm.
Hàn
Thuật là một người trưởng thành, vì vậy anh nhanh chóng nhận ra điều này nửa là
bởi anh, nửa là bởi bóng tối và hơi thở mơ hồ ấm áp mà hỗn loạn, hơi thở ấy như
cây anh túc, cùng với những xấu xa trong tim anh, từng chút một hối thúc đóa
hoa nguy hiểm chết người ấy hé nở.
.
(1).
Câu trong bài thơ “Cẩm sắt” của Lý Thương Ẩn, liên quan đến điển cố Trang Tử vì
nằm mơ thấy hồ điệp (bươm bướm) mà hiểu ra một triết lý, về sau bị cuốn hút bởi
những giấc mơ thấy hồ điệp. Ý nói mỗi người đều có những gửi gắm và nghĩa vụ
của mình nhưng lại cứ ngờ nghệch bị tình cảm quấy nhiễu.
.
Màn
“đạp xe” diễn ra được mấy vòng trong khoảng sân thì Phi Minh đã mệt đến không