
hắc, Cát Niên thậm chí quên mất Phi Minh thực ra vẫn đang trong
tình trạng không ăn nổi thứ gì.
Đường
Nghiệp làm bộ không vui, “Em mà không nhận lời tới chính là coi anh như người
lạ đấy.”
Cát
Niên dắt tay Phi Minh cũng bật cười, “Thế thì em cũng đỡ được khối việc, làm
cơm nước trước nay chẳng phải sở trường của em.”
Đã chắc
chắn cùng ăn cơm tất niên với Đường Nghiệp, Cát Niên cũng không phải vội lo
liệu bữa tối nữa, Phi Minh leo lên gường nằm xong, cô và Đường Nghiệp đang nói
chuyện thì điện thoại anh bắt đầu đổ chuông.
Đường
Nghiệp nghe điện không lâu, bước lại từ mái hiên lất phất mưa, anh nói với Cát
Niên: “Bà đã có tuổi rồi, toàn sắp đồ ra dùng mới nhớ ra quên mua thứ quan
trọng nhất, lần này cơm sắp bắt đầu nấu rồi mới nhớ ra mấy nguyên liệu bắt buộc
vẫn chưa mua. Thế này đi, anh quay về xem bà thế nào, hai cô cháu cứ nghỉ ngơi
một lúc, buổi trưa anh sẽ quay lại đón hai người.”
Cát
Niên đương nhiên không có ý kiến gì. Tiễn Đường Nghiệp về xong, cô bé Phi Minh
vừa nãy còn oai oái không muốn ngủ cũng đã dần dần thiếp đi, cô bèn ngồi xuống
trước khung cửa sổ nhìn ra mảnh sân, nhìn những cành cây khô và lá cây tả tơi
bị nước mưa quất xuống phủ đầy trên mặt sân.
“Lại
một năm rồi.” Cô nói với Vu Vũ vô hình.
Tiếng
mưa rơi lộp độp trên mái hiên trả lời cô.
Mỗi khi
cô ngồi yên lặng một mình, thời gian đều trôi nhanh đến kinh người, bởi vậy Cát
Niên không hề ngạc nhiên sao mười một năm đã trôi qua trong nháy mắt. Buổi trưa
đã hẹn với Đường Nghiệp đến cũng rất nhanh, Cát Niên đi đánh thức Phi Minh rồi
khoác cho cô bé chiếc áo bông màu đỏ, hai cô cháu cùng ngồi đợi tiếng xe của
Đường Nghiệp.
Gần một
giờ, Đường Nghiệp gọi điện.
Đường
Nghiệp ở đầu dây bên kia lòng như lửa đốt lại không biết làm thế nào mới phải,
anh nói: “Dì anh đang cùng gói sủi cảo với mấy đồng nghiệp ở viện Thành Nam thì
đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, giờ đang trên đường đưa tới bệnh viện, tình hình
rất không ổn, bên cạnh dì lại không có ai, Cát Niên, anh…”
Không
đợi anh nói hết Cát Niên đã hiểu ra, cô vội vàng trả lời: “Bọn em không sao
đâu, anh mau tới bệnh viện đi, người bệnh là quan trọng, anh không phải lo đến
bọn em bên này đâu, mọi chuyện đợi dì khoẻ rồi nói sau.”
Phi
Minh đã thay xong quần áo, đang dựa vào đầu giường soi gương, thấy tình hình có
vẻ lạ lùng bèn hỏi: “Cô ơi, chú Đường bao giờ mới đến đón chúng ta đi đón Tết
ạ?”
Cát
Niên bước lại, cúi người vỗ nhẹ lên chiếc mũ đỏ trên đầu Phi Minh cười nói:
“Hai cô cháu mình đón Tết không phải cũng rất vui sao? Cô đi mua thức ăn làm
cơm ngay đây.”
.
Đối
với Cát Niên, mảnh sân nhỏ được cánh cổng sắt bảo vệ là sự yên tĩnh cô khao
khát nhất, nhưng đối với Phi Minh lại là sự cô tịch ngay từ khi mới lọt lòng.
.
Cát
Niên vừa luống cuống lấy con cá hấp nóng hôi hổi trong nồi ra, đang vẩy tay cho
bớt nóng liền nghe loáng thoáng có tiếng gì đó ngoài cửa. Đã gần năm giờ chiều,
theo thói quen ở đây, bữa cơm tất niên tối 30 thường diễn ra khá sớm, trước bữa
cơm theo lệ thường đều phải đốt pháo, trong tiếng đùng đoàng lác đác, Cát Niên
phải mất hồi lâu mới chắc chắn tiếng gọi ngoài cửa không phải là ảo giác.
Phi
Minh vẫn đang nằm trên giường tay cầm điều khiển từ xa, mơ mơ màng màng xem bộ
phim Hàn Quốc con bé thích, nhìn thấy Cát Niên đi đến liền dụi mắt hỏi: “Cô ơi
cơm tối xong rồi ạ?”
Cát
Niên vừa bước ra phía sân vừa trả lời: “Xong ngay rồi đây, cô ra xem có phải
chú Nghiệp đến rồi không?”
Cô cầm
lấy ô bước khỏi cửa đi ra sân, ngoài cánh cổng được hàn bằng song sắt quả nhiên
có người, nhưng hoàn toàn không phải Đường Nghiệp như cô nghĩ mà là Hàn Thuật
đang một tay nắm song sắt cửa, một tay uổng công che mưa.
Vừa
nhìn thấy cô, Hàn Thuật đứng ngoài cửa rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, “Gọi mãi ngàn
vạn lần cuối cùng cũng ra rồi.”
Cát
Niên dừng lại không bước tiếp, sự xuất hiện của Hàn Thuật lúc này có thể nói là
bất ngờ, cũng có thể nói là không. Sở dĩ mâu thuẫn như vậy là vì kể từ khi hai
người bắt đầu gặp lại, anh đã luôn như âm hồn lảng vảng quanh cô. Nhưng trong
một ngày đặc biệt như hôm nay, dù anh có nghìn lá gan cũng không dám bỏ mặc bố
mẹ trong bữa cơm đoàn viên một năm chỉ có một lần để đến chỗ cô gây rối được,
hơn nữa mới hôm trước anh còn giận dỗi rồi bỏ đi ngay trước mặt cô.
Hàn
Thuật thấy cô đứng im lập tức không chịu được nữa, bực bội trách cứ: “Em ăn
phải thuốc dừng hình đấy à? Mau mở cửa cho anh, quần áo anh sắp ướt hết rồi
đây.”
Anh nói
như thể mọi chuyện đều hết sức hiển nhiên, hệt như một người chồng vừa đi làm
về muộn. Nhưng Cát Niên lại dễ dàng phá tan bầu không khí thân mật khiến anh
thoả mãn này, cô cầm ô che mưa, nước mưa làm khoảng cách giữa anh và cô có vẻ
càng xa hơn.
“Anh có
việc gì?” Cô thận trọng hỏi.
Hàn
Thuật giậm chân: “Em cứ phải nói chuyện với anh qua cánh cổng thế này à? Đây
không phải cách đối đãi với khách chứ?” Dù vẫn đang giơ một tay che đầu nhưng
tóc anh đều đã ướt hết, từng lọn tóc dính bết trước trán, trông rất nhếch nhác.
Cát
Niên nói: “Hôm nay không phải n