
n được gì, chỉ miễn cưỡng uống vài ngụm canh cô bón cho. Cát
Niên cũng không muốn ăn nhưng nhìn hộp cơm trước mắt cũng cố ăn mỗi loại một
ít, cảm giác đầy dạ dày mới khiến cô thực sự cảm thấy mình vẫn còn tồn tại, vẫn
cần chút mùi thức ăn chín.
Lúc cô
đang thu dọn hộp cơm, Phi Minh lâu nay dường như đã quên mất công năng của ngôn
ngữ bỗng cất tiếng nói: “Cô ơi, cháu muốn về nhà.”
Không
biết là vì xem xét đến bệnh tình Phi Minh hay do không khí đặc biệt của ngày
Tết, hoặc cũng còn nhờ cả sự cho phép ngầm của bác sĩ Tôn Cẩn Linh, tóm lại đơn
xin cho Phi Minh xuất viện về Tết của Cát Niên bất ngờ được bệnh viện phê
chuẩn, chỉ yêu cầu bệnh nhân nếu thấy bất ổn phải lập tức được đưa vào viện và
qua Tết phải nhập viện lại ngay.
Sang
ngày 30, Đường Nghiệp lái xe đến đón hai cô cháu về nhà. Trận cảm nặng của
Đường Nghiệp cơ bản cũng đã khỏi, nhưng đôi mắt trũng sâu, ảm đạm khiến khuôn
mặt còn tiều tụy võ vàng hơn cả khi bị ốm. Cát Niên hỏi qua tình hình gần đây
của anh, anh chỉ nói, người bên Viện Kiểm sát sau đó cũng tới tìm anh mấy lần,
vẫn không ngừng chất vấn tra hỏi anh như cũ, nhưng ngoài việc hạn chế không
được ra khỏi thành phố, những hoạt động khác cũng không bị ảnh hưởng lắm.
Ngày 30
là một ngày quan trọng trong mỗi dịp đón Tết của người Trung Quốc, nhưng dường
như ông trời cố ý làm trái lại niềm hoan hỉ dưới nhân gian, trời âm u như bị
che bằng cả chiếc nồi lớn, mưa cả đêm không tạnh. Đến sáng, mưa còn được những
hạt tuyết nhỏ hùa theo trút xuống, cơn gió ẩm ướt mang những mảnh băng ập đến,
lạnh cắt da cắt thịt, đây chính là cái lạnh như dòi bò trong xương khiến bao
dân miền Bắc tới miền Nam đều không chịu nổi.
Kể từ
khi ngồi vào trong xe chú Đường Nghiệp, tinh thần của Phi Minh đã tốt lên trông
thấy, cô bé dựa vào người cô Cát Niên mở to mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính,
khuôn mặt trắng bệch xanh xao cũng dần có chút sắc hồng trở lại. Xe đi qua nhà
ga xe lửa, Phi Minh càng vô cùng hiếu kỳ nhìn bao người đang đi lại trên sân
ga. Cô Cát Niên nói, bao người đội mưa lạnh, đội gió rét như vậy cũng chỉ vì
cùng một lý do - về nhà.
“Cháu
cũng có thể về nhà rồi.” Phi Minh rủ rỉ nói.
Cát
Niên xoa xoa cặp má nóng hừng hực của cô bé gật gật đầu, khoảng sân vườn đổ nát
bị toàn thế giới lãng quên ấy dù sao vẫn là nơi có thể thu nạp cả cơ thể lẫn
linh hồn hai người, cô cũng như Phi Minh, bỗng nhiên vô cùng khao khát trở về
nơi ấy.
Đường
Nghiệp giúp họ bố trí ổn thoả cuối cùng mới nói: “Cát Niên, hôm nay là 30, hay
là em và Phi Minh tới nhà anh cùng ăn bữa cơm tất niên đi.”
Cát
Niên do dự hồi lâu.
Đường
Nghiệp nói tiếp: “Không có ai đâu, anh cũng là người chỉ còn cách ‘cô gia quả
nhân’ một bước nữa thôi, bà anh làm cơm ở nhà, bà cụ sợ cô đơn nên bảo anh gọi
hai người đến.”
Cát
Niên lo lắng thực ra không phải không có lý do, Đường Nghiệp đã là một trong số
ít những người hai cô cháu cô có thể thân thiết, đương nhiên cô cũng chẳng
khách sáo gì với anh, nhưng một là Phi Minh đang bị bệnh, lễ tết thế này, người
trọng truyền thống một chút sẽ thấy là điềm xấu, cô không muốn thêm phiền phức
cho người khác, hơn nữa tuy bà của Đường Nghiệp trước đây đối với cô rất tốt,
nhưng sau những gì trải qua trong lần gặp Viện trưởng Thái lần trước, Cát Niên
tin rằng quá khứ của mình đã sớm bị lộ tẩy trước bà cụ rồi, Đường Nghiệp không
bận tâm nhưng không có nghĩa bà anh cũng không bận tâm.
“Tết
thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, chẳng phải chỉ cốt cho đông vui thôi sao, làm
mọi người thấy bớt cô đơn một chút. Tin anh đi, bà cũng biết sức khoẻ Phi Minh
không tốt, bà rất thương hai cô cháu.”
“Vậy…
còn Viện trưởng Thái thì sao?” Cát Niên quay sang nhìn ánh mắt đầy mong đợi của
Phi Minh, cô lẽ nào không muốn đem đến cho cô bé một cái Tết ấm áp, nhưng cô
thật không tưởng tượng nổi bức tranh ngồi cùng bàn dùng bữa cơm tất niên với bà
Thái Nhất Lâm. Viện trưởng Thái không người thân, chồng cũng đã qua đời, ngoài
cậu con chồng là Đường Nghiệp bà còn có thể đoàn viên với ai trong ngày Tết
này?
Đường
Nghiệp cười: “Dì không ăn tất niên với chúng ta đâu, mấy ngày này dì ấy đều
phải ở lại cùng các đồng nghiệp nhận nhiệm vụ trực Tết trong Viện. Dì luôn nói,
chỉ cần còn một đồng chí vì công việc mà không được về nhà thì dì ấy còn kề vai
sát cánh trực chiến với các đồng đội đến cùng. Anh nói thật đấy, dì anh tuyệt
đối là người phụ nữ của công việc, không có chuyện gì quan trọng hơn công việc
của dì ấy nữa đâu.”
Cát
Niên nhớ lại búi tóc gọn gàng không một sợi bung, tấm lưng thẳng đứng cùng ánh
mắt sắc như dao của bà Thái, nhưng cô vẫn băn khoăn, một người phụ nữ thật có
thể coi công việc là quan trọng hơn hết thẩy được không? Hay vì người đó ngoài
công việc thực ra không còn gì nữa? Bất kể thế nào, biết Viện trưởng Thái sẽ
không có mặt trong bữa cơm tất niên cũng khiến Cát Niên thực sự dao động.
“Cô ơi,
chúng ta đi đi, giờ cô cũng không kịp chuẩn bị thứ gì ngon nữa rồi.” Phi Minh
đã không còn nhẫn nại nổi nữa, kéo kéo tay áo Cát Niên nài nỉ. Đúng là trẻ con,
trong khoảnh k