
i nào từ Phi Minh, chỉ thấy thân hình
dưới lớp chăn trắng run rẩy từng hồi, Cát Niên đưa tay gỡ vành mũ Phi Minh đang
che trước mắt, quả nhiên, đôi mắt nhắm nghiền của
cô bé đã sớm đẫm nước mắt. Cát Niên không nói gì nữa, cô lặng lẽ đứng lên bước
ra ngoài, nhường lại vị trí của mình cho Trần Khiết Khiết vẫn đang đứng lặng
ngoài cửa cúi đầu khóc.
Một cặp
mẹ con, hai hàng nước mắt, cô xen vào giữa thì cũng có làm được gì.
Cát
Niên cố ý muốn đi xa một chút, cho hai người thêm nhiều không gian, không nhìn
thấy cô họ mới có thể càng tự nhiên khóc. Trời đang rả rích mưa, cô bèn ngồi
trên băng ghế sảnh tầng một, mơ màng nhìn khung cảnh u ám mờ mịt ngoài trời
đang bị màn mưa che lấp.
Một lúc
sau, cánh cửa thang máy đối diện với sảnh lớn mở ra, Hàn Thuật từ bên trong
bước nhanh ra ngoài. Mắt anh đỏ ngầu, khuôn mặt đầy vẻ lo buồn. Khi nãy Cát
Niên không thấy anh, chắc anh vừa được biết tình
trạng Phi Minh từ chỗ bác sĩ Tôn.
Có lẽ
Hàn Thuật cũng không ngờ có thể đụng phải Cát Niên trong đại sảnh. Tầng một khu
bệnh nhân ngày thường vẫn đông đúc người qua kẻ lại giờ chỉ có cô ngồi một
mình, quang cảnh này như một bến xe
buýt khi chiếc xe cuối cùng đã vừa chạy qua, chỉ còn lại một hành khách, cô độc
rong ruổi trong mưa gió thê lương, không phương hướng, không vị trí, không bạn
đồng hành, càng không có đường về…
Hàn
Thuật bước lại, ngồi xuống cách cô một chỗ trống. Anh cúi lưng, chống khuỷu tay
lên chân, ngón tay lùa vào tóc. Anh tự tin tranh đấu để Phi Minh chuyển viện,
chưa từng nghĩ đến điều đang đợi lại là kết quả thế này.
“Anh…”
“Hàn
Thuật, em có thể xin anh một việc không?” Cát Niên vẫn nhìn ra màn mưa dài vô
tận, đờ đẫn như khúc gỗ.
“Em nói
đi!” Hàn Thuật lập tức thẳng lưng dậy, anh không biết còn có thể làm gì
cho cô, nhưng chỉ cần cô nói ra, anh nguyện làm bất cứ điều gì.
Cát
Niên nói: “Xin anh đừng an ủi em.”
Không
phải cô không biết tốt xấu, cũng không phải không còn tình người. Sự an ủi của
ngôn ngữ dù có xuất phát từ thiện ý, thì thực ra cũng chẳng hề có tác dụng gì
ngoài việc một lần nữa nhắc nhở người được an ủi rằng họ đáng thương biết bao.
Những việc phải xảy ra vẫn sẽ xảy ra, phải đau lòng cũng vẫn phải đau lòng. Có
lúc Cát Niên thậm chí còn cảm thấy bi thương là thứ không thể chia sẻ mà chỉ có
thể lây lan, không có bất cứ liều thuốc mạnh nào có thể ngăn chặn nó, thứ thuốc
giải duy nhất chỉ là tiếp nhận mà thôi. Chí ít cô cũng là người như thế, cô có
đau đớn đến đâu cũng không sao có thể trải lòng, chỉ cần nghĩ thông, chỉ cần
quen, rồi biến nỗi đau ấy trở thành một phần của cuộc sống, cũng chẳng có gì là
không thể.
Cát
Niên biết Hàn Thuật muốn giúp cô đỡ buồn, nhưng cô cũng biết rằng chỉ cần anh
nói tiếp, cô sẽ rơi nước mắt, rồi phát hiện hoá ra vẫn còn một người đau khổ
như mình, cảm giác bi thương lại càng chân thực, cô lại sẽ chỉ càng thêm buồn.
Cô sợ hai gương mặt đẫm nước mắt trong một buổi chiều mưa ảm đảm thế này, khóc
lóc xong rồi chia tay, người ta sẽ lại phát hiện bản thân vẫn bất lực như cũ,
như vậy chỉ khiến cô càng thấy thêm cô độc mà thôi.
Hàn
Thuật im lặng một lúc lâu, Cát Niên có thể tưởng tượng bộ dáng cắn chặt răng
của anh, anh đang cố nhẫn nại. Cuối cùng anh nói: “Đúng thế, dù thế nào cũng
đều là không thể, anh còn phí lời, ân cần vô vị mà làm gì.”
Vừa nói
anh vừa đứng dậy, làm như tiện nói: “Cơm của Phi Minh anh vẫn theo lệ thường
mang thừa thêm một suất, đợt lát nữa y tá trưởng sẽ đưa tới cho hai người. Em
đừng nghĩ anh không còn chỗ nào để tiêu tiền, ngày mai là 30 Tết, ít người ăn ở
viện, hôm nay nhà ăn đã dừng nấu rồi, ra ngoài cũng không dễ kiếm được chỗ mua
cơm đâu.”
Xe của
anh đỗ ngay ngoài cửa, Cát Niên nhìn anh xông ra giữa làn mưa, chiếc áo khoác
màu đen là thẳng tắp trong nháy mắt đã bị ướt hết, bên chân cô vẫn còn chiếc ô
anh cầm khi vừa bước ra từ thang máy, chiếc ô còn chưa khô hết, được gấp rất
gọn gàng.
Cát
Niên ngồi mãi đến khi Trần Khiết Khiết đi khỏi, cô quay lại phòng bệnh, Phi
Minh ốm yếu, khung cảnh trắng toát, những giọt nước truyền mãi không hết vẫn
hệt như cũ, không có gì thay đổi. Phi Minh cũng đã tỉnh, hai mắt hoang mang
nhìn lên trần nhà, không biết trong lòng đang nghĩ gì, cũng không biết vừa mới
đây thôi cô bé và mẹ ruột đã trải qua những gì.
Người
đưa cơm hộp tới cho bọn họ không phải y tá trưởng mà là bác sĩ Tôn Cẩn Linh vẫn
đang ở lại trực ban. Bà đặt mấy hộp cơm lên trên chiếc tủ đầu giường Phi Minh,
một tay đút trong túi áo blouse trắng, một tay mở nắp một hộp cơm ra xem, lãnh
đạm nói: “Cô đã nói không biết là làm sao, dạo này ngày nào nó cũng về nhà ăn
cơm, lúc cô không ở nhà còn vào bếp chỉ huy thím giúp việc làm món này món kia,
ha.”
Cát
Niên không đoán ra tiếng cười cuối cùng của bác sĩ Tôn rốt cuộc có ý gì, cô
cũng không muốn nghĩ tiếp, chỉ nói: “Cảm ơn cô.” Bác sĩ Tôn đi khỏi, Cát Niên
mới mở suất “cơm hộp” vẫn còn ấm nóng, thịt xào măng tây kèm cá thu cuộn, ngoài
ra còn có cả một cốc canh sườn hầm sơn dược, lại thêm hai cốc trà chanh tươi.
Phi Minh không ă