
lặng nhìn Chu Tiểu Bắc, Chu Tiểu Bắc tự thấy những lời mình nói đến
bản thân mình nghe còn thấy đau đầu, thế mà không hiểu tại sao cô lại tin chắc
rằng Hàn Thuật sẽ hiểu được ý của cô.
Đúng
vậy, Hàn Thuật nghe những lời nói của Chu Tiểu Bắc cũng mơ hồ hiểu được chút gì
đó, anh đứng im tại chỗ, không nói gì, những lời định nói lúc trước giờ đã chẳng
còn cần thiết phải nói ra nữa.
“Đến
lượt anh rồi đấy, Hàn Thuật.” Chu Tiểu Bắc làm ra bộ chăm chú lắng nghe”. Một
lúc sau vẫn chưa thấy Hàn Thuật nói gì.
“Anh
câm rồi hay sao thế? Em cứ tưởng rằng anh định nói với em về cái rèm cửa mới
của nhà anh đấy.”
Chu
Tiểu Bắc tính tình phóng khoáng nhưng không phải là người hời hợt vô tâm, Hàn
Thuật biết rõ điều này. Anh giơ thứ trong tay mình lên nhìn, cái gọi là bí mật
chẳng qua chỉ là người trong cuộc tự mình cảm thấy là bí mật mà thôi.
Anh hỏi
thẳng một cách dứt khoát: “Tiểu Bắc, em và cô ấy… bọn em quen nhau thế nào
vậy?” Anh đã nghĩ kỹ rồi, nếu như Chu Tiểu Bắc có hỏi “cô ấy” là ai, anh sẽ làm
như là chưa nói gì, rồi cho qua chủ đề này.
Chu
Tiểu Bắc nghiêng đầu, Hàn Thuật ban đầu tưởng rằng cô đang không hiểu tại sao
anh lại hỏi một câu kỳ lạ như vậy, nhưng hóa ra là cô đang hồi tưởng lại.
“Em
tưởng anh sẽ hỏi em câu này sớm hơn, người miền Nam các anh đúng là hơi thiếu
thẳng thắn. Anh muốn hỏi em và Tạ Cát Niên đúng không? Em và Tạ Cát Niên quen nhau
trên chuyến tàu vào năm ngoái, cô ấy từ thành phố G tới Lan Châu, đúng lúc đó
em cũng phải chuyển tàu từ Lan Châu đến Ô Lỗ Mộc Kỳ, ba mươi sáu tiếng đồng hồ,
gần hai ngày hai đêm, cô ấy lại ngồi ngay đối diện với em, muốn không quen nhau
cũng khó. Nói ra thì anh cũng không tin được, sự trùng hợp còn ở phía sau nữa
cơ, lần đó em về Tân Cương chưa được bao lâu, vừa làm xong thủ tục đã lại phải
vội vội vàng vàng quay về, không ngờ trong lúc chờ tàu ở ga Lan Châu em lại gặp
cô ấy cũng đang trên đường trở về. Vé của em và cô ấy không cùng một toa tàu,
thế là em phải đổi chỗ cho người khác, và lại ngồi đối diện với cô ấy. Anh
không biết chứ, cô ấy hay lắm.”
“Lan
Châu?” Hàn Thuật vắt óc tìm lại trong ký ức nghèo nàn của mình về Tạ Cát Niên,
không có bất cứ điều gì liên quan đến địa danh này cả, hơn nữa, theo những
thông tin thu thập được từ hồ sơ của Cát Niên, bố mẹ của cô đều không có ai là
người miền Bắc. Anh không biết tại sao cô thân gái một mình xa xôi ngàn dặm lặn
lội đến tận vùng phía Bắc làm gì.
Chu
Tiểu Bắc hình như đã đoán ra được sự nghi ngờ của anh, cô nói: “Người ta đi du
lịch đấy. Làm sao? Không được đi du lịch một mình à? Cách nghĩ của anh sao mà
tầm thường thế nhỉ... Đừng có tưởng chỗ bọn anh đây thì bốn mùa đều đẹp, còn
vùng sa mạc Tây Bắc thì trơ trọi sỏi đá nhé, thật ra ở đó có nhiều nơi đáng đi
tham quan lắm đó.”
Đã nói
đến đây rồi, Hàn Thuật cũng không muôn giấu giếm nữa, anh hỏi tiếp: “Lúc ở trên
tàu cô ấy nói chuyện gì với em?”
“Thật
ra anh muốn hỏi là cô ấy có nhắc đến anh hay không chứ gì?” Chu Tiểu Bắc nói
không một chút vòng vo, khiến cho Hàn Thuật thấy hơi lúng túng, tuy rằng đây
đúng là ý muốn của anh.
Hàn
Thuật lúc này mới để ý thấy hai người bọn họ đang đứng cạnh thùng rác bên thảm
cỏ, một nơi thật chẳng có không khí chút nào, cuộc đối thoại bất thình lình này
vốn đã đầy đường đột. Anh và Chu Tiểu Bắc đường đường là một đôi tình nhân
nhưng khi nhắc đến chuyện riêng của nhau, hai người lại có vẻ chẳng để tâm chút
nào, cảm giác này nếu suy nghĩ sâu hơn một chút, sẽ thấy thật kỳ lạ, trước đây
hình như cả hai người đều không nhận ra điều này, họ đều vô tâm như nhau, hay
cả hai đều cố tình lảng tránh? Có lẽ lần đầu tiên ở cửa hàng vải Chu Tiểu Bắc
đã nhận ra điều gì đó, đã có cái gì đó rất rõ rệt nhưng cô không hỏi gì cả.
Cũng như vậy, Hàn Thuật cũng không hề truy hỏi, người bạn gái Chu Tiểu Bắc của
anh vì có gì mà vội vàng đi Tân Cương, đến cả ngày trở về cũng không rõ?
Chu
Tiểu Bắc liếc nhìn thứ Hàn Thuật đang cầm trong tay: “Rèm cửa mới trông đẹp
thật đấy. Các cửa hàng thích nhất những khách hàng như anh đấy. Hàn Thuật,
những chuyện anh muốn biết, sao anh không tự mình hỏi cô ấy, em thề là, nếu như
ngay từ đầu em biết em và cô ấy có mối liên hệ như vậy em đã hỏi han cho thật
cặn kẽ rồi.”
Hàn
Thuật có hiểu rõ hơn ý của Chu Tiểu Bắc, nhưng đôi mắt của cô vẫn bình thản đến
lạ thường: “Hàn Thuật, anh cho rằng Phi Minh là con của anh sao? Em đã đánh hai
trận cầu cùng cô bé này rồi, tuổi nhỏ nhưng đánh tốt lắm, vài năm nữa chắc em
không thắng nổi cô bé đó đâu.”
Hóa ra
ngay cả Tạ Phi Minh cô ấy cũng biết rồi. Hàn Thuật lắc đầu: “Anh không biết. Có
lẽ là không phải... nhưng anh chợt cảm thấy, hình như không phải vấn đề về đứa
nhỏ. Hôm nay anh đã đi tìm Tạ Cát Niên, đúng vậy, anh thừa nhận rằng trong lòng
anh cảm thấy có lỗi, chỉ một câu nói thôi, cô ấy nói cô ấy tha thứ cho anh rồi,
tất cả những gì trước đó đều đã qua rồi… nhưng mà, mọi việc không thể như thế
được. Tiểu Bắc, anh không ngờ rằng anh vừa mới bắt đầu chuẩn bị, cô ấy đã nhấn
nút kết thúc.” Sau đó, anh tự cười gi