
ấy câu này, bỗng nhiên anh nghĩ ra một câu chuyện cười ác ý, người
ở nhà đối diện nếu có vô ý nhìn thấy bộ dạng khỏa thân của phu nhân này thật,
thì tin chắc rằng sẽ phải tự giác kéo kín rèm cửa nhà mình lại, và từ đó không
bao giờ muốn kéo rèm ra thêm một lần nào nữa. Nghĩ đến đây anh tự bật cười vui
một mình. Tiếng cười nho nhỏ đó đã khiến cho đôi vợ chồng nhà nọ và Tạ Cát Niên
phải quay lại nhìn anh.
Hàn
Thuật đưa một tay lên che miệng, giả vờ ho một tiếng để che đi nụ cười, sau đó,
anh nhìn miếng vải mà người phụ nữ đó vừa chê ỏng chê eo là trong suốt, nét mặt
anh lộ rõ vẻ thích thú tâm đắc, rồi anh tự nói một mình: “Cái này trông cũng
được đấy, cô à, cái này bao tiền một mét vậy?
Tạ Cát
Niên có chút bất ngờ, nhưng vẫn tương đối tự nhiên. Cô trả lời: “Giảm giá xong
còn sáu mươi lăm tệ một mét, rất ưu đãi rồi đấy thưa anh. Nhưng có lẽ hàng
trong kho cũng chỉ đủ một cái cửa sổ thôi.”
“Không sao,
một cái cửa sổ là đủ rồi.” Hàn Thuật trông có vẻ như rất thích tấm rèm cửa đó.
“Nhưng
phu nhân đây...”
“Rõ
ràng là chúng tôi đến trước mà!” Người phụ nữ kia quả nhiên không chịu, vội
vàng nắm chặt tấm rèm cửa như thể chỉ cần buông tay ra một chút là nó sẽ bay
mất vậy, “Viết hóa đơn cho tôi đi, tôi lấy cái này.”
“Ừm,
cái này... không vấn đề gì, để tôi đứa hai vị ra quầy thanh toán.” Tạ Cát Niên
có vẻ hơi bối rối, người phụ nữ cuối cùng cũng giành lại tấm rèm cửa của mình,
lúc đi thanh toán còn không quên quay ra Hàn Thuật lườm một cái thị uy.
Hàn
Thuật cố nhịn cười, dùng giọng điệu buồn bã nói với Cát Niên: “Cô à, cô phải
giới thiệu cho tôi một tấm rèm giống như tấm kia đấy nhé.”
Cát
Niên nghe xong, cũng chẳng còn cách nào khác, đúng là người đến gây chuyện, làm
thế nào cũng không tránh được. Cô đành phải gọi một cô gái khác dẫn đôi vợ
chồng kia đi thanh toán tiền, còn mình thì quay lại đứng cách Hàn Thuật cả mét.
“Không
cảm ơn anh đã giúp em đuổi mụ già nhiều chuyện đó đi à? Có câu thế nào ấy nhỉ,
ruộng khô không ai cấy, cấy rồi khối người tranh, có lý quá đi mất.” Hàn Thuật
muốn làm cho mình có vẻ thoải mái một chút.
“Khó
tính một chút cũng không sao, khách hàng là thượng đế mà.” Tạ Cát Niên trả lời
một cách bài bản.
Hàn
Thuật có vẻ không thích đối thoại với một người đứng cách xa mình cả mét như
thế, anh liền tiến về phía trước mấy bước, vừa cười vừa nói: “Thế sao em không
giới thiệu cho vị thượng đế là anh đây một tấm rèm nhỉ?”
Tạ Cát
Niên cũng lùi về phía sau mấy bước, cô đang căng thẳng. Hàn Thuật biết điều đó.
“Tôi
tưởng nhà của thượng đế thì không cần rèm cửa.” Tạ Cát Niên lí nhí nói.
“Ờm,
anh không cẩn thận để tấm rèm mới trong phòng ngủ bị tàn thuốc đốt cháy một lỗ
nhỏ.” Để chứng minh điều mình nói là thật, Hàn Thuật còn dùng ngón tay vẽ vẽ
kích thước lỗ thủng, “Anh luôn thích những thứ hoàn hảo, vì vậy...”
“Thật
ra, nếu như trên rèm cửa sổ nhà anh đúng là có một lỗ thủng nhỏ thì cũng có cái
hay, như vậy ánh sáng đèn đường sẽ lọt vào nhà qua lỗ thủng đó, buổi đêm tỉnh
dậy đi vệ sinh, anh có thể nhờ vào tia sáng đó, không cần bật đèn cũng tìm được
dép.” Tạ Cát Niên gợi ý một cách thận trọng.
Hàn
Thuật muốn nói, tuyệt đấy chứ, lại còn rất hóm hỉnh nữa, nhưng anh chợt nhận ra
bộ dạng cô còn thành khẩn hơn anh nhiều, anh gãi gãi cằm, cảm giác năm xưa đã
trở về đôi chút. Tạ Cát Niên này ít nhất vẫn còn một số điểm không thay đổi, cô
ngày trước như vậy, nếu bạn lần đầu nhìn thấy cô sẽ thấy cô âm thầm lặng lẽ,
lần thứ hai nhìn thấy cô sẽ thấy cô càng lặng lẽ âm thầm, nhưng đến lần thứ ba
cô ấy sẽ đột ngột thay đổi khiến bạn phải kinh ngạc. Cô ấy không thích tranh
luận với người khác, làm việc gì cũng không muốn ra mặt, bạn gây chuyện với cô
ấy lần đầu cô ấy sẽ cầu xin bạn, gây chuyện với cô ấy thứ lần hai cô ấy sẽ trốn
tránh bạn, nhưng đến lần thứ ba cô ấy sẽ cho bạn cái tát đau hơn bất cứ ai. Hàn
Thuật luôn cảm thấy cô trông giống như một chú thỏ vậy, trắng trẻo, nhút nhát,
nhưng những lời cô nói ra lại rất ghê gớm, không lẽ đó là sự tinh túy của một
con thỏ ma mãnh hay sao?
Lúc này
Hàn Thuật không muốn tranh luận với cô về mối quan hệ giữa lỗ thủng trên rèm
cửa và việc tìm dép đi vệ sinh lúc nửa đêm, anh ra hiệu đầu hàng, rồi nghiêm
mặt nói: “Tạ... Cát Niên, chúng ta không nói chuyện khác nữa, chúng ta nói
chuyện tử tế, nghiêm túc với nhau một lát được không?”
“Nói
chuyện ở đây ư?” Cát Niên nhìn quanh một lượt cửa hàng đang càng lúc càng đông
khách, lòng thấy nghi ngại.
“Nếu
như vào lúc khác mà em co thể vui lòng cho anh gặp thì càng tốt.”
Tạ Cát
Niên do dự một lát: “Nói thực lòng, hôm đó anh đến tìm tôi, tôi cũng đã nghĩ
rất nhiều...”
“Kết
quả thế nào?” Hàn Thuật rất không bằng lòng vì đúng lúc này cô lại dừng lại.
“Kết
quả... em không biết phải nói gì. Nếu anh hỏi về chuyện đứa bé, em có thể bảo
đảm với anh rằng Phi Minh không có quan hệ gì với anh cả. Chỉ cần không làm cho
con bé bị tổn thương thêm lần nữa, em nguyện dùng bất cứ cách nào để chứng minh
điều ấy, thật đấy...” Đang nói chuyện bỗng có một người trông giống