
quản lý đi
tới, Tạ Cát Niên liền chào một tiếng “Giám đốc”, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề
khiến Hàn Thuật cảm thấy rất bất ngờ, “Đúng vậy đấy, thưa ngài, mức giá này là
ưu đãi lắm rồi, cửa hàng của chúng tôi một năm chỉ có một đợt khuyến mãi này
thôi, chất liệu này rất phù hợp với khí chất của ngài đấy.”
Sau khi
vị giám đốc đã đi xa được một đoạn, Hàn Thuật tức giận vứt miếng vải có in hình
Disney mà Cát Niên đưa cho anh xuống, còn lâu mới tương xứng với khí chất của
tôi, thật chẳng ra đâu vào đâu cả.
“Phi
Minh không phải con anh, anh đừng để cho nó có những ảo tưởng không thực tế có
được không?” Như thể sợ rằng lời mình nói Hàn Thuật nghe không hiểu, cô hạ thấp
giọng nhắc lại một lần nữa câu nói đó.
“Vậy em
hãy giải thích cho anh đi, con bé là của ai? Đừng có nói với anh đó là con của
anh họ em, anh họ em nhận nuôi con bé sao lại quẳng cho em nuôi, em trông giống
một bảo mẫu tuyệt vời hay sao? Tốt nhất em hãy đưa ra một lý do có thể thuyết
phục được anh đi.” Hàn Thuật bắt đầu giở giọng ngang bướng, tất cả những khái
niệm về luật pháp như “ai đề xướng người ấy tìm chứng cứ”, “nghi ngờ phạm tội
tức là vô tội” mà anh vốn rất tán đồng giờ đã mất hút tận sao Hỏa, còn cái gọi
là “chuyện riêng tư của công dân đến thần thánh cũng không được phép xâm phạm”
thì lại càng chẳng có nghĩa lý gì nữa.
“Đúng
là tôi nhận nuôi Phi Minh từ Viện Phúc lợi, nhưng lý lịch của tôi không trong
sạch, lại không đủ điều kiện để nhận con nuôi, nên anh họ tôi mới giúp đỡ tôi.
Còn tại sao lại nhận nuôi, thì đó là chuyện của tôi.”
Lại thế
rồi, tại sao không thể nói được câu nào khác được chứ, cứ mỗi lần thế này, Hàn
Thuật lại cảm thấy mình hoàn toàn bất lực. Anh mất hết tự tin, lòng rối như tơ
vò. Con bé không phải con anh sao? Suốt mấy ngày nay, không phải anh không nghĩ
đến kết cục này, chung quy hiện thực không giống như những bộ phim tình cảm rẻ
tiền. Hơn nữa, chỉ mới nửa tháng trước thôi, anh còn nghĩ rằng, giả sử sau này
kết hôn rồi, cũng chẳng cần có con, cả đời làm đôi vợ chồng son. Quang trọng
hơn nữa là, có “kết quả tình yêu” với một cô gái kỳ quặc cũng không phải điều
gì đáng mong đợi cho lắm. Thế nhưng khi nghe mấy câu trả lời này, bỗng nhiên
anh cảm thấy bứt rứt khó chịu, đó không phải là thất vọng, cũng chẳng phải đau
khổ, dường như có gì đó gãy, nhưng anh lại chẳng thấy đau đớn gì, lòng anh buồn
khôn xiết.
Anh bắt
đầu ý thức được rằng, cho dù anh đứng trên bất kỳ lập trường nào để chỉ trích
cô, thì hình như những lập trường đó đều không vững chắc. Từ hồi đó đến bây
giờ, mặc dù Tạ Cát Niên luôn khiến anh không thể chịu đựng nổi, nhưng cô trước
giờ chẳng làm điều gì sai cả - người sai chính là anh. Sự nhượng bộ của Cát
Niên càng làm cho Hàn Thuật hung hăng hơn.
“Thế
này nhé... anh biết mấy năm nay cuộc sống của em không được tốt cho lắm...”
“Ừm,
thật ra cuộc sống của tôi cũng tạm ổn.”
“Đừng
cắt ngang lời anh có được không? Ờ, anh cũng không biết phải nói thế nào nữa,
lúc đó anh còn quá trẻ, cũng không biết điều cho lắm, anh... anh biết em coi
thường anh... anh không đi tìm em, bởi vì anh sợ gặp em, rất sợ, gặp em rồi anh
sẽ lại nghĩ, hóa ra, hóa ra Hàn Thuật là một con người như thế này ư... em hiểu
ý anh chứ? Giống như là anh thiếu nợ em, nhưng anh lại chẳng biết lấy gì để trả
em vậy đó, anh phải trốn tránh em, vì vậy anh thà không biết em ở đâu còn hơn.
Anh thật là vô dụng, anh đáng bị em coi thường...” Từ trước đến nay chưa có một
buổi biện hộ hay một buổi diễn thuyết nào khiến Hàn Thuật cảm thấy khó khăn đến
thế, ngôn ngữ trên thế gian dường như đều biến đi đâu hết, hàng ngàn hàng vạn
từ, vậy mà anh không thể tìm ra một từ nào thích hợp.
“Nói
như thế này hình như hơi vô liêm sỉ phải không.” Anh tự gỡ rối cho bản thân rồi
tiếp tục nói: “Mấy năm nay, anh gần như thuyết phục được mình quên đi những
chuyện đó, anh không dám nghĩ đến, nếu không thì khi tắt đèn anh không thể nào
ngủ được, nếu có buồn ngủ quá thì thể nào cũng mơ lung tung... có vẻ như anh đã
thành công rồi thì anh lại gặp em... anh, anh cảm thấy rất khó chịu.” Anh thốt
ra những lời đó, những tình cảm không biết diễn đạt bằng lời ấy cuối cùng cũng
thốt ra khỏi miệng anh, cho dù nói gì đi nữa, cuối cùng cũng chỉ muốn nói câu
ấy thôi, và thế là anh cứ lặp đi lặp lại, “Tạ Cát Niên, anh thật sự cảm thấy
rất khó chịu.”
Cát
Niên nhìn xung quanh, cảnh một người đàn ông luôn khiến cho mọi người chú ý
đứng trước mặt cô đau khổ rầu rĩ, tuyệt nhiên không phải là điều cô hy vọng
xuất hiện vào thời điểm này, và tại nơi này. Mọi người có thể nghĩ những lời
nói của anh là không đầu không đuôi, nhưng cuối cùng cô cũng hiểu được điều mà
Hàn Thuật muốn nói: “Anh cảm thấy có lỗi với tôi, hy vọng có thể sám hối đúng
không?”
Hàn
Thuật đứng ngây ra, anh không lắc đầu cũng chẳng gật đầu.
“Được,
nếu trong lòng anh cảm thấy hổ thẹn, thì hãy nói ra đi. Hàn Thuật, anh nói đi,
hãy nói lời xin lỗi tôi... Tại sao anh không nói? Nói rằng anh đã sai rồi, nói
rằng anh sám hối với tôi, nói rằng anh có lỗi với tôi!”